Chương 1339
Dạ Cầm
29/03/2022
“Cô đừng mơ mộng nữa, trừ phi chủ tịch Lâm bị mù nếu không sẽ không nhìn cô đâu.
“Cô cút đi cho tôi.”
Mấy người tụ tập lại bàn luận.
“Tuýt!”
Lúc này, Tống Viễn thổi một tiếng còi.
Tô Dư đang quay phim mới thở phào một hơi, sau đó bước nhanh về phía này.
“Tiểu Cẩm, vất vả rồi.”
Nhân viên ở bên cạnh đưa cho cô ấy một bình nước.
“Cảm ơn Tô Dư hơi mỉm cười, sau đó tiếp tục đi về phía Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm, chào anh.”
Tô Dư căng thẳng nói.
“ừm, diễn tốt lắm.” Lâm Dương cười nói.
“Không có đâu.“Tô Dư cười ngượng ngùng, sau đó mới chạy về phía Tô Nhan, lôi cô như một món hàng vui vẻ nói cái gì đó.
Tô Nhan cũng nắm lấy tay của Tô Dư và nói mấy câu.
Tình cảm của hai chị em có vẻ rất tốt.
Điều này lúc trước chưa từng nhìn thấy.
Nhưng mà hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho nên càng chú trọng hơn với tình cảm gia đình.
“Chủ tịch Lâm”
Tống Viễn chạy tới và hơi cúi người với Lâm Dương.
“Ông vất vả rồi, khi nào cảnh quay của tôi sẽ bắt đầu.” Lâm Dương cười và hỏi.
“Bây giờ có thể bắt đầu rồi ạ” Tống Viễn liền nói.
“Bây giờ á? Nghỉ 10 phút đã, mọi người cũng mệt rồi.” Lâm Dương nói.
Anh biết Tống Viễn không muốn lỡ thời gian của bản thân anh, bởi vì dù sao anh cũng là một người bận rộn.
Tống Viễn nghe thấy thế cũng thở phào một hơi, sau đó hơi cười và nói: “Vậy thì nghe theo lời của chủ tịch Lâm vậy, mọi người sẽ nghỉ ngơi 10 phút, vậy tôi cũng kịp chuẩn bị vài việc.”
“Ừm”
Lâm Dương gật đầu.
10 phút đồng hồ trôi qua rất nhanh nhưng đối với những nhân viên đang vội vã làm việc kia mà nói, thì đó là mười phút đồng đồng quý báu.
Sau khi uống ngụm nước và nghỉ ngơi một chút, thì tất cả mọi người lại bắt đầu bận rộn quay.
Lâm Dương được kéo vào trong phòng hóa trang và thay quần áo.
ở phía xa có vô số quần chúng đang lôi điện thoại ra chuẩn bị quay lại cảnh mà Lâm Dương đóng, để được chia sẽ lên trên cá nhân của mình.
Người trang điểm cho Lâm Dương là một cô gái nhìn có vẻ không quá 20 tuổi.
Cô gái ấy tựa như vừa mới tốt nghiệp đại học, trên gương mặt của cô ấy có chút ngây thơ. Trông cô ấy rất căng thẳng, bàn tay đang cầm dụng cụ trang điểm có chút run rẩy.
“Chủ… Chủ tịch Lâm, phiền anh nhắm mắt lại, để tôi trang điểm cho anh… Cô gái đó căng thẳng nói.
“Qk”
Lâm Dương nhắm hai mắt lại.
“Cô cút đi cho tôi.”
Mấy người tụ tập lại bàn luận.
“Tuýt!”
Lúc này, Tống Viễn thổi một tiếng còi.
Tô Dư đang quay phim mới thở phào một hơi, sau đó bước nhanh về phía này.
“Tiểu Cẩm, vất vả rồi.”
Nhân viên ở bên cạnh đưa cho cô ấy một bình nước.
“Cảm ơn Tô Dư hơi mỉm cười, sau đó tiếp tục đi về phía Lâm Dương.
“Chủ tịch Lâm, chào anh.”
Tô Dư căng thẳng nói.
“ừm, diễn tốt lắm.” Lâm Dương cười nói.
“Không có đâu.“Tô Dư cười ngượng ngùng, sau đó mới chạy về phía Tô Nhan, lôi cô như một món hàng vui vẻ nói cái gì đó.
Tô Nhan cũng nắm lấy tay của Tô Dư và nói mấy câu.
Tình cảm của hai chị em có vẻ rất tốt.
Điều này lúc trước chưa từng nhìn thấy.
Nhưng mà hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho nên càng chú trọng hơn với tình cảm gia đình.
“Chủ tịch Lâm”
Tống Viễn chạy tới và hơi cúi người với Lâm Dương.
“Ông vất vả rồi, khi nào cảnh quay của tôi sẽ bắt đầu.” Lâm Dương cười và hỏi.
“Bây giờ có thể bắt đầu rồi ạ” Tống Viễn liền nói.
“Bây giờ á? Nghỉ 10 phút đã, mọi người cũng mệt rồi.” Lâm Dương nói.
Anh biết Tống Viễn không muốn lỡ thời gian của bản thân anh, bởi vì dù sao anh cũng là một người bận rộn.
Tống Viễn nghe thấy thế cũng thở phào một hơi, sau đó hơi cười và nói: “Vậy thì nghe theo lời của chủ tịch Lâm vậy, mọi người sẽ nghỉ ngơi 10 phút, vậy tôi cũng kịp chuẩn bị vài việc.”
“Ừm”
Lâm Dương gật đầu.
10 phút đồng hồ trôi qua rất nhanh nhưng đối với những nhân viên đang vội vã làm việc kia mà nói, thì đó là mười phút đồng đồng quý báu.
Sau khi uống ngụm nước và nghỉ ngơi một chút, thì tất cả mọi người lại bắt đầu bận rộn quay.
Lâm Dương được kéo vào trong phòng hóa trang và thay quần áo.
ở phía xa có vô số quần chúng đang lôi điện thoại ra chuẩn bị quay lại cảnh mà Lâm Dương đóng, để được chia sẽ lên trên cá nhân của mình.
Người trang điểm cho Lâm Dương là một cô gái nhìn có vẻ không quá 20 tuổi.
Cô gái ấy tựa như vừa mới tốt nghiệp đại học, trên gương mặt của cô ấy có chút ngây thơ. Trông cô ấy rất căng thẳng, bàn tay đang cầm dụng cụ trang điểm có chút run rẩy.
“Chủ… Chủ tịch Lâm, phiền anh nhắm mắt lại, để tôi trang điểm cho anh… Cô gái đó căng thẳng nói.
“Qk”
Lâm Dương nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.