Chương 1380
Dạ Cầm
25/04/2022
“Nhưng mà…” Tô Nhan vẫn còn muốn nói gì đó. Nhưng Lâm Dương bên cạnh đã mở lời.
“Hứa Ngọc Thanh, món tiền này, một đồng tôi cũng không đưa cho bà “Cậu nói cái gì?” Hứa Ngọc Thanh kinh ngạc.
Lý Giang cũng từ ngạc nhiên biến thành hoàn toàn giận dữ nói: “ Lâm Dương, con làm sao vậy? Lại không biết lớn bé, dám gọi thẳng tên của mẹ vợ con?”
“Mẹ vợ? Bà ấy có xem tôi là con rể của bà ấy không? Tôi hỏi thật hai người một câu, tôi có thực sự là con rể của hai người không?
Ba năm nay, từ lúc tôi đến nhà họ Lý ở rể, thái độ của hai người với tôi như thế nào? Tôi không để hai vào mắt sao? Ba năm nay tôi đều ngủ ở sofa, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự châm chọc, khiêu khích của hai người.
Bây giờ tôi trúng thưởng, mới sáng sớm hai người đã chạy đến đây đòi tiền của tôi? Nếu thái độ của hai người tốt một chút, nói không chừng tôi sẽ cho hai người một ít, nhưng từ lúc cánh cửa này mở ra, Hứa Ngọc Thanh đã nói được câu nào tử tế chưa? Cứ như vậy, tôi sẽ đem tiền cho hai người sao? Hai người thực sự cảm thấy rằng Lâm Dương tôi đây là một quả hồng mềm? Là một kẻ bất lực không xương cốt sao?” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Cậu… cậu…” Hứa Ngọc Thanh tức giận đến nỗi cả người đều run lên, mặt đỏ vô cùng.
Một người hiền như Lý Giang cũng không thể nghe nổi nữa, nổi giận đùng đùng nói: “Lâm Dương, cậu quá đáng lắm rồi đó!”
“Lâm Dương, được rồi, anh đừng nói nữa.”
Tô Nhan cũng hiểu được tình hình không ổn, lập tức túm lấy cánh tay Lâm Dương, nháy mắt ra hiệu cho anh.
Không biết vì sao, hôm nay cô cảm thấy Lâm Dương có điểm không đúng lắm…
Chẳng lẽ nào… thật sự là vì tiền của bộ lễ phục, đã làm cho anh trở nên cứng rắn hơn?
Tô Nhan không khỏi cau mày một lúc. Nếu là như vậy, cô đã đánh giá quá cao Lâm Dương rồi.
Tô Nhan vốn dĩ cho rằng bởi vì chuyện tối hôm qua đã khiến cho Lâm Dương thay đổi rất lớn, trong lòng đã có cảm tình nhiều hơn với anh. Nhưng mà nếu như Lâm Dương vì tiền mà thay đổi, ngược lại lại khiến cho cô cảm thấy người đàn ông này cũng chỉ là một người tầm thường, không khác gì những người khác.
Nhưng mà Tô Nhan hiểu rằng, những lời này của Lâm Dương đã hoàn toàn châm lửa giận cho vợ chồng Hứa Ngọc Thanh, Lý Giang rồi…
Được lắm! Lâm Dương.
Bây giờ anh tốt rồi! Dám quay lại cắn cả tôi, làm phản cả tôi à! Lợi hại!
Hứa Ngọc Thanh tức đến run người chỉ vào Lâm Dương, nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt tức giận đến gân như sắp bùng cháy.
Có trời mới biết lúc này trong lòng bà đang trào dâng bao nhiêu sự tức giận.
Bà ta hân không thể nuốt chứng tên khốn này! “Kẻ khốn tham vọng! Kẻ khốn tham vọng!”
Lý Giang giận dữ đến vỗ đùi liên tục.
Không ai nghĩ rằng Lâm Dương sẽ có thái độ như vậy.
Tô Nhan im lặng.
Nhưng đột nhiên Hứa Ngọc Thanh giật lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tay Tô Nhan, vẫy vây tò giấy một cách hung hăng trước mặt Lâm Dương, giận dữ hét lên: “Họ Lâm kia! Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có ký tên hay không?”
“Dựa vào đâu chứ? Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Cậu cậu cậu… “Cô lại muốn lấy chuyện ly hôn để uy hiếp tôi sao? Tôi không nghĩ cái này có tác dụng đâu.
Hứa Ngọc Thanh, tôi, Lâm Dương cũng là con người, không phải là con chó nhà anh! Tôi cũng có tôn nghiêm của mình.
Đừng nói tiên bồi thường chiếc váy này, cho dù tôi không có một xu dính túi thì tôi cũng không ngại rời khỏi nhà họ Tôi “Lâm Dương lạnh lùng nói.
Những lời này của Lâm Dương ngay lập tức khiến Hứa Ngọc Thanh không còn biết nói gì.
Lý Giang cũng bị sốc.
Tô Nhan trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cúi đầu thấp xuống, không biết nên nói gì mới đúng Nếu đứng về phiá mẹ mình, thì những lời Lâm Dương nói đều là đúng, nhiêu năm qua, thái độ của gia đình này đối với anh ấy quả thực rất tệ.
“Hứa Ngọc Thanh, món tiền này, một đồng tôi cũng không đưa cho bà “Cậu nói cái gì?” Hứa Ngọc Thanh kinh ngạc.
Lý Giang cũng từ ngạc nhiên biến thành hoàn toàn giận dữ nói: “ Lâm Dương, con làm sao vậy? Lại không biết lớn bé, dám gọi thẳng tên của mẹ vợ con?”
“Mẹ vợ? Bà ấy có xem tôi là con rể của bà ấy không? Tôi hỏi thật hai người một câu, tôi có thực sự là con rể của hai người không?
Ba năm nay, từ lúc tôi đến nhà họ Lý ở rể, thái độ của hai người với tôi như thế nào? Tôi không để hai vào mắt sao? Ba năm nay tôi đều ngủ ở sofa, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự châm chọc, khiêu khích của hai người.
Bây giờ tôi trúng thưởng, mới sáng sớm hai người đã chạy đến đây đòi tiền của tôi? Nếu thái độ của hai người tốt một chút, nói không chừng tôi sẽ cho hai người một ít, nhưng từ lúc cánh cửa này mở ra, Hứa Ngọc Thanh đã nói được câu nào tử tế chưa? Cứ như vậy, tôi sẽ đem tiền cho hai người sao? Hai người thực sự cảm thấy rằng Lâm Dương tôi đây là một quả hồng mềm? Là một kẻ bất lực không xương cốt sao?” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Cậu… cậu…” Hứa Ngọc Thanh tức giận đến nỗi cả người đều run lên, mặt đỏ vô cùng.
Một người hiền như Lý Giang cũng không thể nghe nổi nữa, nổi giận đùng đùng nói: “Lâm Dương, cậu quá đáng lắm rồi đó!”
“Lâm Dương, được rồi, anh đừng nói nữa.”
Tô Nhan cũng hiểu được tình hình không ổn, lập tức túm lấy cánh tay Lâm Dương, nháy mắt ra hiệu cho anh.
Không biết vì sao, hôm nay cô cảm thấy Lâm Dương có điểm không đúng lắm…
Chẳng lẽ nào… thật sự là vì tiền của bộ lễ phục, đã làm cho anh trở nên cứng rắn hơn?
Tô Nhan không khỏi cau mày một lúc. Nếu là như vậy, cô đã đánh giá quá cao Lâm Dương rồi.
Tô Nhan vốn dĩ cho rằng bởi vì chuyện tối hôm qua đã khiến cho Lâm Dương thay đổi rất lớn, trong lòng đã có cảm tình nhiều hơn với anh. Nhưng mà nếu như Lâm Dương vì tiền mà thay đổi, ngược lại lại khiến cho cô cảm thấy người đàn ông này cũng chỉ là một người tầm thường, không khác gì những người khác.
Nhưng mà Tô Nhan hiểu rằng, những lời này của Lâm Dương đã hoàn toàn châm lửa giận cho vợ chồng Hứa Ngọc Thanh, Lý Giang rồi…
Được lắm! Lâm Dương.
Bây giờ anh tốt rồi! Dám quay lại cắn cả tôi, làm phản cả tôi à! Lợi hại!
Hứa Ngọc Thanh tức đến run người chỉ vào Lâm Dương, nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt tức giận đến gân như sắp bùng cháy.
Có trời mới biết lúc này trong lòng bà đang trào dâng bao nhiêu sự tức giận.
Bà ta hân không thể nuốt chứng tên khốn này! “Kẻ khốn tham vọng! Kẻ khốn tham vọng!”
Lý Giang giận dữ đến vỗ đùi liên tục.
Không ai nghĩ rằng Lâm Dương sẽ có thái độ như vậy.
Tô Nhan im lặng.
Nhưng đột nhiên Hứa Ngọc Thanh giật lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tay Tô Nhan, vẫy vây tò giấy một cách hung hăng trước mặt Lâm Dương, giận dữ hét lên: “Họ Lâm kia! Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có ký tên hay không?”
“Dựa vào đâu chứ? Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Cậu cậu cậu… “Cô lại muốn lấy chuyện ly hôn để uy hiếp tôi sao? Tôi không nghĩ cái này có tác dụng đâu.
Hứa Ngọc Thanh, tôi, Lâm Dương cũng là con người, không phải là con chó nhà anh! Tôi cũng có tôn nghiêm của mình.
Đừng nói tiên bồi thường chiếc váy này, cho dù tôi không có một xu dính túi thì tôi cũng không ngại rời khỏi nhà họ Tôi “Lâm Dương lạnh lùng nói.
Những lời này của Lâm Dương ngay lập tức khiến Hứa Ngọc Thanh không còn biết nói gì.
Lý Giang cũng bị sốc.
Tô Nhan trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cúi đầu thấp xuống, không biết nên nói gì mới đúng Nếu đứng về phiá mẹ mình, thì những lời Lâm Dương nói đều là đúng, nhiêu năm qua, thái độ của gia đình này đối với anh ấy quả thực rất tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.