Chương 1393
Dạ Cầm
25/04/2022
Mục tiêu bị dư luận chỉ trích Lâm Quý, ông ta tốt xấu gì cũng là
người có uy tín trong nước, chưa từng bị trải qua sự sỉ nhục như thế bao giờ.
Nghe thấy lời nói của Lâm Dương, Lâm Quý tức giận đến mặt mày đỏ lên, run rẩy cả người.
“Được… Được lắm! Chủ tịch Lâm, cậu đã nói như vậy thì, được rồi, đừng nói gì thêm nữa. Chúng ta hãy chờ xem ai có thể cười đến cuối cùng!!”
Lâm Quý nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
Sau đó ông ta vung vung tay, rồi bỏ đi.
Nhưng sau vài bước, ông ta lại nhìn về phía mấy ông chủ nhỏ khác vẫn đang còn ngồi trong hội trường.
“Mấy người các ngươi, sao không còn chịu đi đi? Chẳng lẽ còn… muốn cùng ở lại hợp tác thêm gì với Chủ tịch Lâm sao?”
Đây thực sự là lời đe dọa trắng trợn. Ai nghe thấy cũng đều tự hiểu.
Mấy ông chủ nhỏ toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
“Giám đốc Lâm, chúng tôi… chúng tôi không có ý đó …” Một người đứng dậy cố gắng giải thích.
“Không có ý đó, vậy thì còn có ý nào khác mà ở lại đây nữa chứ? Dù sao thì, chuyện của các người, các người nên nhanh chóng tự giải quyết cho tốt đi! Còn có Chủ Tịch Lâm, hy vọng chuyện hôm nay sẽ không làm anh phải hối hận.”
Lâm Quý lạnh lùng nói, xoay người bước ra khỏi hội trường.
Những người trong phòng còn lại đều chìm trong im lặng.
Mấy ông chủ nhỏ kia càng thêm sợ hãi, như người mất hồn. Có người muốn đứng dậy rời đi, nhưng là nhìn Lâm Dương, ông ta lại không dám manh động, càng thêm rắc rối.
Về phần Đỗ Chí Cường, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy mở miệng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không nghĩ rằng điều mà tất cả mọi người muốn nhìn thấy lại là những gì xảy ra ngày hôm nay. Nếu hôm nay Chủ tịch Lâm không có tâm trạng bàn bạc công việc của Giang Thành Nam Ngạn, thì để ngày khác, Chí Cường sẽ đến thảo luận cùng anh. Chủ tịch Lâm, Chí Cường xin phép đi trước.”
Đỗ Chí Cường hơi cúi đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Lâm Dương lạnh nhạt gọi.
Đỗ Chí Cường cùng bạn gái Đàm Bình giật mình, ngẩng người.
“Chủ tịch Lâm còn có chuyện gì sao?” Đỗ Chí Cường cẩn thận, nhẹ giọng hỏi.
“Tối hôm qua, anh đã cắt bộ lễ phục có phải không?” Lâm Dương hỏi.
Ngay sau khi những lời này rơi xuống, Đàm Bình và Đỗ Chí Cường đột nhiên nhất thời trở nên tỉnh táo lại.
“Đúng vậy, Chủ Tịch Lâm. Cái tên con rể vô dụng này, thực sự đã lấy bộ lễ phục của cô Tô Nhan. Bất quá, cắt đi, chính là để dạy dỗ hắn một chút.” Đỗ Chí Cường bật cười.
“Đúng vậy. Cái tên chó đó, cũng không biết tự lượng sức mình. Còn dám động tới người phụ nữ của Chủ Tịch Lâm. Chủ Tịch Lâm yên tâm, giám sát khách sạn đêm qua đã đóng cửa, hơn nữa lại chỉ có một mình tên phế vật kia làm chứng, mà hiện tại tên đó đã bị tố cáo lên tòa án rồi, chúng ta cũng không sợ. Chúng ta không cần phải trả cho tên phế vật đó thêm một xu nào!” Đàm Bình cười đắc ý nói.
“Vậy sao?”
Lâm Dương gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Mã Hải nói: “Tất cả đều đã được ghỉ lại hết chưa?”
“Đã ghi lại rồi”
Mã Hải gật đầu.
“Được, lập tức gửi ngay đi.”
“Vâng, Chủ tịch Lâm.”
Mã Hải gật đầu rồi rời khỏi phòng họp.
Đỗ Chí Cường sửng sốt, kỳ lạ nhìn Mã Hải, rồi nhìn Lâm Dương, khó hiểu hỏi: “Chủ tịch Lâm, anh đã ghi âm cái gì sao? Gửi nó đi đâu vậy?”
“Không có gì, đó là những lời mà anh vừa nói xong thôi.” Lâm Dương nói.
“Những lời tôi vừa nói sao? Vừa rồi, tôi đã nói cái gì vậy?” Đỗ Chí Cường kinh ngạc nói.
“Anh không nhớ vừa rồi anh nói gì sao?
Anh khá là hay quên, nhưng cũng không quan trọng. Sau này ra tòa, anh sẽ nhớ lại thôi.
Nghe thấy lời nói của Lâm Dương, Lâm Quý tức giận đến mặt mày đỏ lên, run rẩy cả người.
“Được… Được lắm! Chủ tịch Lâm, cậu đã nói như vậy thì, được rồi, đừng nói gì thêm nữa. Chúng ta hãy chờ xem ai có thể cười đến cuối cùng!!”
Lâm Quý nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
Sau đó ông ta vung vung tay, rồi bỏ đi.
Nhưng sau vài bước, ông ta lại nhìn về phía mấy ông chủ nhỏ khác vẫn đang còn ngồi trong hội trường.
“Mấy người các ngươi, sao không còn chịu đi đi? Chẳng lẽ còn… muốn cùng ở lại hợp tác thêm gì với Chủ tịch Lâm sao?”
Đây thực sự là lời đe dọa trắng trợn. Ai nghe thấy cũng đều tự hiểu.
Mấy ông chủ nhỏ toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
“Giám đốc Lâm, chúng tôi… chúng tôi không có ý đó …” Một người đứng dậy cố gắng giải thích.
“Không có ý đó, vậy thì còn có ý nào khác mà ở lại đây nữa chứ? Dù sao thì, chuyện của các người, các người nên nhanh chóng tự giải quyết cho tốt đi! Còn có Chủ Tịch Lâm, hy vọng chuyện hôm nay sẽ không làm anh phải hối hận.”
Lâm Quý lạnh lùng nói, xoay người bước ra khỏi hội trường.
Những người trong phòng còn lại đều chìm trong im lặng.
Mấy ông chủ nhỏ kia càng thêm sợ hãi, như người mất hồn. Có người muốn đứng dậy rời đi, nhưng là nhìn Lâm Dương, ông ta lại không dám manh động, càng thêm rắc rối.
Về phần Đỗ Chí Cường, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy mở miệng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không nghĩ rằng điều mà tất cả mọi người muốn nhìn thấy lại là những gì xảy ra ngày hôm nay. Nếu hôm nay Chủ tịch Lâm không có tâm trạng bàn bạc công việc của Giang Thành Nam Ngạn, thì để ngày khác, Chí Cường sẽ đến thảo luận cùng anh. Chủ tịch Lâm, Chí Cường xin phép đi trước.”
Đỗ Chí Cường hơi cúi đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Lâm Dương lạnh nhạt gọi.
Đỗ Chí Cường cùng bạn gái Đàm Bình giật mình, ngẩng người.
“Chủ tịch Lâm còn có chuyện gì sao?” Đỗ Chí Cường cẩn thận, nhẹ giọng hỏi.
“Tối hôm qua, anh đã cắt bộ lễ phục có phải không?” Lâm Dương hỏi.
Ngay sau khi những lời này rơi xuống, Đàm Bình và Đỗ Chí Cường đột nhiên nhất thời trở nên tỉnh táo lại.
“Đúng vậy, Chủ Tịch Lâm. Cái tên con rể vô dụng này, thực sự đã lấy bộ lễ phục của cô Tô Nhan. Bất quá, cắt đi, chính là để dạy dỗ hắn một chút.” Đỗ Chí Cường bật cười.
“Đúng vậy. Cái tên chó đó, cũng không biết tự lượng sức mình. Còn dám động tới người phụ nữ của Chủ Tịch Lâm. Chủ Tịch Lâm yên tâm, giám sát khách sạn đêm qua đã đóng cửa, hơn nữa lại chỉ có một mình tên phế vật kia làm chứng, mà hiện tại tên đó đã bị tố cáo lên tòa án rồi, chúng ta cũng không sợ. Chúng ta không cần phải trả cho tên phế vật đó thêm một xu nào!” Đàm Bình cười đắc ý nói.
“Vậy sao?”
Lâm Dương gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Mã Hải nói: “Tất cả đều đã được ghỉ lại hết chưa?”
“Đã ghi lại rồi”
Mã Hải gật đầu.
“Được, lập tức gửi ngay đi.”
“Vâng, Chủ tịch Lâm.”
Mã Hải gật đầu rồi rời khỏi phòng họp.
Đỗ Chí Cường sửng sốt, kỳ lạ nhìn Mã Hải, rồi nhìn Lâm Dương, khó hiểu hỏi: “Chủ tịch Lâm, anh đã ghi âm cái gì sao? Gửi nó đi đâu vậy?”
“Không có gì, đó là những lời mà anh vừa nói xong thôi.” Lâm Dương nói.
“Những lời tôi vừa nói sao? Vừa rồi, tôi đã nói cái gì vậy?” Đỗ Chí Cường kinh ngạc nói.
“Anh không nhớ vừa rồi anh nói gì sao?
Anh khá là hay quên, nhưng cũng không quan trọng. Sau này ra tòa, anh sẽ nhớ lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.