Chương 1422
Dạ Cầm
04/05/2022
Tô Nhan nghe xong, liền nhặt điện thoại ở dưới đất lên, lật xem, tìm
thấy số điện thoại của Mã Hải, do dự một lúc, đang chuẩn bị gọi đi, Lâm
Dương đột nhiên cầm lấy điện thoại của cô.
“Lâm Dương, anh …” Tô Nhan sửng sốt.
Lâm Dương lại cười nhạt nói: “ Cuộc điện thoại này để anh gọi “
Đây ….” Tô Nhan kinh ngạc không thôi.
Nhưng Lâm Dương liền trực tiếp gọi đi, đưa lên bên tai.
“ Alo, là tôi!”
Điện thoại dường như đã được kết nói, Lâm Dương trực tiếp mở miệng nói.
“ Ông mau đến nhà hàng Thê Hà ở bên đường Tân Giang, tôi ở đây đợi ông!”
Nói xong, liền tắt máy.
Tô Nhan càng trở nên bối rối, lo lắng.
“ Anh gọi cho ai thế?” Cô vội vàng hỏi.
“Mã Hải.”
“ Mã Hải? Anh … anh điên rồi! Anh vậy mà lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với Mã Hải ?” Tô Nhan nước mắt trực chờ như muốn trào ra!
Anh thật không rõ thân phận của mình là gì sao?
Cô vội vàng bấm số gọi lại, đặt bên tai.
Tút tút.
Điện thoại được kết nối rồi.
“ Alo, chủ tịch Lâm? Tôi liền tới ngay đây!” Đầu dây bên kia là giọng điệu gấp gáp của Mã Hải.
Nhưng Tô Nhan gần như căn bản không nghe thấy, vội vàng giải thích: “ Chủ tịch Long, thật xin lỗi, vừa nãy là chồng tôi Lâm Dương gọi điện cho ông, ngữ khí của anh ấy có thể có chút không đúng, mong ông lượng thứ…
“Ồ … là cô Tô Nhan, không sao, cô đợi một lát, tôi liền tới ngay!”
Mã Hải nói xong, liền trực tiếp cúp máy.
Tô Nhan bối rối.
Thế là như thế nào?
Mã Hải coi trọng chuyện này như vậy sao?
Còn nữa… ông ta sao vừa mở miệng đã gọi chủ tịch Lâm?
Là gọi Lâm Dương sao?
Sao có thể như vậy? Mặc dù đều tên là Lâm, những Lâm Dương sao có thể là chủ tịch Lâm được?
Tô Nhan khó hiểu nhìn Lâm Dương, ánh mắt đầy nghỉ hoặc.
Không hiểu vì sao cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy…
“Đồ ngốc!”
Nhìn thấy Tô Nhan cúp điện thoại, Vương Tử Tường bên này không chịu nổi nhếch mép cười.
“ Có vẻ chủ tịch Long sẽ tới ngay thôi.”
Người đàn ông trung niên cũng chính là Vương Hạo vẻ mặt không cảm xúc nói: “ Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây nhiều nhất cũng chỉ mất 20 phút lái xe, vẫn còn thời gian, cậu kia, nếu cậu tình nguyện quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, có thể tôi sẽ suy nghĩ đến việc giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền đến chủ tịch Long! Cậu thấy thế nào?”
“Chẳng như thế nào cả.” Lâm Dương lắc đầu.
“ Ngu ngốc, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Nếu như Chú Long thật sự đến, chỉ sợ là mày sẽ trực tiếp bốc hơi ra khỏi Giang Thành này!” Vương Tử Tường tức giận mắng.
“ Bốc hơi? Chuyện đó sẽ không xảy ra, chỉ dựa vào cô Tô Nhan này, chủ tịch Long sẽ không giết cậu ta, nhưng đau đớn phải chịu nhất định không ít đâu, giám đốc Lâm của chúng ta đang phiền não cũng không mượn cớ mà ra tay với cậu, bây giờ nếu như cậu đổ lên đầu chúng tôi vậy thì cũng đừng có trách chúng ta.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
“Lâm Dương, anh …” Tô Nhan sửng sốt.
Lâm Dương lại cười nhạt nói: “ Cuộc điện thoại này để anh gọi “
Đây ….” Tô Nhan kinh ngạc không thôi.
Nhưng Lâm Dương liền trực tiếp gọi đi, đưa lên bên tai.
“ Alo, là tôi!”
Điện thoại dường như đã được kết nói, Lâm Dương trực tiếp mở miệng nói.
“ Ông mau đến nhà hàng Thê Hà ở bên đường Tân Giang, tôi ở đây đợi ông!”
Nói xong, liền tắt máy.
Tô Nhan càng trở nên bối rối, lo lắng.
“ Anh gọi cho ai thế?” Cô vội vàng hỏi.
“Mã Hải.”
“ Mã Hải? Anh … anh điên rồi! Anh vậy mà lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với Mã Hải ?” Tô Nhan nước mắt trực chờ như muốn trào ra!
Anh thật không rõ thân phận của mình là gì sao?
Cô vội vàng bấm số gọi lại, đặt bên tai.
Tút tút.
Điện thoại được kết nối rồi.
“ Alo, chủ tịch Lâm? Tôi liền tới ngay đây!” Đầu dây bên kia là giọng điệu gấp gáp của Mã Hải.
Nhưng Tô Nhan gần như căn bản không nghe thấy, vội vàng giải thích: “ Chủ tịch Long, thật xin lỗi, vừa nãy là chồng tôi Lâm Dương gọi điện cho ông, ngữ khí của anh ấy có thể có chút không đúng, mong ông lượng thứ…
“Ồ … là cô Tô Nhan, không sao, cô đợi một lát, tôi liền tới ngay!”
Mã Hải nói xong, liền trực tiếp cúp máy.
Tô Nhan bối rối.
Thế là như thế nào?
Mã Hải coi trọng chuyện này như vậy sao?
Còn nữa… ông ta sao vừa mở miệng đã gọi chủ tịch Lâm?
Là gọi Lâm Dương sao?
Sao có thể như vậy? Mặc dù đều tên là Lâm, những Lâm Dương sao có thể là chủ tịch Lâm được?
Tô Nhan khó hiểu nhìn Lâm Dương, ánh mắt đầy nghỉ hoặc.
Không hiểu vì sao cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy…
“Đồ ngốc!”
Nhìn thấy Tô Nhan cúp điện thoại, Vương Tử Tường bên này không chịu nổi nhếch mép cười.
“ Có vẻ chủ tịch Long sẽ tới ngay thôi.”
Người đàn ông trung niên cũng chính là Vương Hạo vẻ mặt không cảm xúc nói: “ Từ tập đoàn Dương Hoa đến đây nhiều nhất cũng chỉ mất 20 phút lái xe, vẫn còn thời gian, cậu kia, nếu cậu tình nguyện quỳ xuống xin lỗi con trai tôi, có thể tôi sẽ suy nghĩ đến việc giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng, dù sao tôi cũng không muốn phiền đến chủ tịch Long! Cậu thấy thế nào?”
“Chẳng như thế nào cả.” Lâm Dương lắc đầu.
“ Ngu ngốc, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Nếu như Chú Long thật sự đến, chỉ sợ là mày sẽ trực tiếp bốc hơi ra khỏi Giang Thành này!” Vương Tử Tường tức giận mắng.
“ Bốc hơi? Chuyện đó sẽ không xảy ra, chỉ dựa vào cô Tô Nhan này, chủ tịch Long sẽ không giết cậu ta, nhưng đau đớn phải chịu nhất định không ít đâu, giám đốc Lâm của chúng ta đang phiền não cũng không mượn cớ mà ra tay với cậu, bây giờ nếu như cậu đổ lên đầu chúng tôi vậy thì cũng đừng có trách chúng ta.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.