Chương 1438
Dạ Cầm
04/05/2022
“Thái độ?”.
Người nhà họ Vương đều sững sờ.
Ông cụ Vương cũng nhíu mày.
Chỉ vì chuyện này mà tự mình did một chuyến?.
Chủ tịch Lâm có phải quá nhàn nhã không?
Ông cụ Vương đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Chủ tịch Lâm, cậu….”.
Nhưng mà ông ta còn chưa có nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng còi.
Sau đó một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông vào!
“Tất cả không được nhúc nhích!” Hét lớn.
Người nhà họ Vương mơ hồ.
“Đồng chí, có chuyện gì vậy?” Vương Khang ngơ ngác nhìn những người này, run giọng hỏi.
“Khang, con còn không biết sao…” Ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu, đôi mắt già nưa ánh lên lửa giận vô tận, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm, bắt đầu thu dọn người nhà họ Vương chúng tai”.
Hầu hết người nhà họ Vương đều bị bắt đi.
Như chủ nhà hàng đã nói, người nhà họ Vương ngông cuồng làm quá nhiêu chuyện xấu, hơn nữa ông cụ lại càng không đúng, nhà họ Vương ngông cuồng không coi ai ra gì ở Giang Thành, làm rất nhiều chuyện xấu.
Tất nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó, để mỏ rộng hoạt động kinh doanh của gia đình và gia tăng sức ảnh hưởng của dòng tộc tại Giang Thành, nhà họ Vương đã bí mật thực hiện rất nhiêu hoạt động phi pháp.
Nhưng tay chân bọn họ rất sạch sẽ, không để lại dấu vết, cho nên dù có người biết bọn họ làm những việc này cũng không có bằng chứng.
Vương Tử Tường cũng được chuyển đến bệnh viện, nơi anh ta được điều trị có một vài người đứng canh gác.
Một khi tỉnh dậy, anh ta sẽ được mời đi ngay lập tức.
Chỉ đáng tiếc, anh ta khó mà có thể tỉnh lại.
Nhà họ Vương xôn xao bỗng trỏ nên văng vẻ.
Lâm Dương cũng rời đi.
Chỉ có ông cụ Vương và Vương Khang là vẫn ngồi trong phòng khách.
Vương Khang toát mô hôi lạnh, sắc mặt tái nhọt, cả người đều khẽ run rẩy.
Còn ông cụ Vương thì ngôi trêu sô pha và không nói gì.
Đôi mắt của ông ta trùng xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không ai nghĩ rằng nhà họ Vương lại đột nhiên lâm vào cảnh khủng hoảng như vậy! “Bố, chúng ta … chúng ta phải làm sao bây giò? Làm sao bây giò?”
Vương Khang dường như không thể chịu nổi bầu không khí trầm mặc này, vội vàng bước tới, vừa run rẩy vừa hỏi.
Ông cụ Vương trực tiếp tát ông ta một cái.
lạ “Yên lặng, đồ vô dụng Vương Khang che mặt, khóc không ra nước mắt.
ll “Trong tình huống này, chúng ta nhanh chóng tìm ra cách chặt gãy đuôi những chuyện đó „ ông cụ Vương lạnh lùng nói.
“Chặt gãy đuôi?”
„ Vương Khang giật mình.
“Đừng nghĩ rằng tao không biết, các người đang lén lút kinh doanh những thứ đó? Cắt tất cả đường dây của những doanh nghiệp đó cho tao, xóa mọi dấu vết, nếu mày để người ta điều tra được, thì ông đây cũng không bảo vệ được mày!”
„ ông cụ Vương tức giận quát.
“Bổ, con… con sẽ gọi ngay cho họt”
,„ Vương Khang vội vàng gật đầu.
Người nhà họ Vương đều sững sờ.
Ông cụ Vương cũng nhíu mày.
Chỉ vì chuyện này mà tự mình did một chuyến?.
Chủ tịch Lâm có phải quá nhàn nhã không?
Ông cụ Vương đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Chủ tịch Lâm, cậu….”.
Nhưng mà ông ta còn chưa có nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng còi.
Sau đó một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông vào!
“Tất cả không được nhúc nhích!” Hét lớn.
Người nhà họ Vương mơ hồ.
“Đồng chí, có chuyện gì vậy?” Vương Khang ngơ ngác nhìn những người này, run giọng hỏi.
“Khang, con còn không biết sao…” Ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu, đôi mắt già nưa ánh lên lửa giận vô tận, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm, bắt đầu thu dọn người nhà họ Vương chúng tai”.
Hầu hết người nhà họ Vương đều bị bắt đi.
Như chủ nhà hàng đã nói, người nhà họ Vương ngông cuồng làm quá nhiêu chuyện xấu, hơn nữa ông cụ lại càng không đúng, nhà họ Vương ngông cuồng không coi ai ra gì ở Giang Thành, làm rất nhiều chuyện xấu.
Tất nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó, để mỏ rộng hoạt động kinh doanh của gia đình và gia tăng sức ảnh hưởng của dòng tộc tại Giang Thành, nhà họ Vương đã bí mật thực hiện rất nhiêu hoạt động phi pháp.
Nhưng tay chân bọn họ rất sạch sẽ, không để lại dấu vết, cho nên dù có người biết bọn họ làm những việc này cũng không có bằng chứng.
Vương Tử Tường cũng được chuyển đến bệnh viện, nơi anh ta được điều trị có một vài người đứng canh gác.
Một khi tỉnh dậy, anh ta sẽ được mời đi ngay lập tức.
Chỉ đáng tiếc, anh ta khó mà có thể tỉnh lại.
Nhà họ Vương xôn xao bỗng trỏ nên văng vẻ.
Lâm Dương cũng rời đi.
Chỉ có ông cụ Vương và Vương Khang là vẫn ngồi trong phòng khách.
Vương Khang toát mô hôi lạnh, sắc mặt tái nhọt, cả người đều khẽ run rẩy.
Còn ông cụ Vương thì ngôi trêu sô pha và không nói gì.
Đôi mắt của ông ta trùng xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không ai nghĩ rằng nhà họ Vương lại đột nhiên lâm vào cảnh khủng hoảng như vậy! “Bố, chúng ta … chúng ta phải làm sao bây giò? Làm sao bây giò?”
Vương Khang dường như không thể chịu nổi bầu không khí trầm mặc này, vội vàng bước tới, vừa run rẩy vừa hỏi.
Ông cụ Vương trực tiếp tát ông ta một cái.
lạ “Yên lặng, đồ vô dụng Vương Khang che mặt, khóc không ra nước mắt.
ll “Trong tình huống này, chúng ta nhanh chóng tìm ra cách chặt gãy đuôi những chuyện đó „ ông cụ Vương lạnh lùng nói.
“Chặt gãy đuôi?”
„ Vương Khang giật mình.
“Đừng nghĩ rằng tao không biết, các người đang lén lút kinh doanh những thứ đó? Cắt tất cả đường dây của những doanh nghiệp đó cho tao, xóa mọi dấu vết, nếu mày để người ta điều tra được, thì ông đây cũng không bảo vệ được mày!”
„ ông cụ Vương tức giận quát.
“Bổ, con… con sẽ gọi ngay cho họt”
,„ Vương Khang vội vàng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.