Chương 1457
Dạ Cầm
04/05/2022
Mọi người đã bắt đầu hình dung kết cục được chia chiếc bánh lớn Dương Hoa sau khi thất thủ.
Chỉ là … chuyện chưa nói được bao lâu, một cuộc gọi của Tiểu Lưu đột nhiên vang lên từ điện thoại của Vương Khang.
Vương Khang nhấc máy được vài giây, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Cái gì? Anh… anh đang nói thật sao?”
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Vương Khang, cùng nhau kinh ngạc.
Một lúc sau, Vương Khang cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Huy cùng ông Vương nhìn chằm chằm vào Vương Khang.
Vương Khang mấp máy môi dưới, run rầy nói: “Tiểu Lưu nói … cậu ấy không được phép vào công ty Dương Hoa.”
“Sao vậy? Chẳng phải hôm nay Dương Hoa đóng cửa toàn bộ sao? Bên trong cũng còn có nhân viên bảo vệ canh trực chứ? Giám đốc Lâm có thấy giống như hôm nay là ngày nghỉ Tết không chứ?”
– Đỗ Chí Cường nói đùa.
Mọi người đều cười.
Nhưng Vương Khang lại lắc đầu, run giọng nói: “Không phải, là Tiểu Lưu… bị bảo vệ chặn lại không cho vào.”
Mọi người giật mình, ngần người.
“Tại sao?”
– Đỗ Chí Cường theo bản năng hỏi lại.
“Bởi vì anh ta… bị Dương Hoa sa thải rồi!”
– Vương Khang thấp giọng nói: “Bảo vệ nói không phải nhân viên của công ty, không được phép đi vào.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều bối rối.
Ông Vương đôi trừng to mắt, nhìn Vương Khang đầy hoài nghi.
Lâm Huy nhìn anh ta chằm chằm, một lúc lâu, đột nhiên, như thể anh đã nhận ra điều gì đó, Lâm Huy đột nhiên đứng dậy, vừa định nói gì đó.
Ding Dong! Ding Dong! Ding Dong… Tất cả điện thoại di động của những người đang có mặt đều reo lên, như có tin tức đến.
Điện thoại của rất nhiều người cùng lúc nhận được tin nhắn, khiến ai cũng không khỏi quan tâm.
Tất cả đều lấy điện thoại ra xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, mọi người đều chết lặng.
“Chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Anh Nam, anh đã nhận được tin nhắn chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Chuyện này… chuyện xảy ra như th? Tại sao chúng ta không được thông báo trước?”
“Phòng nhân sự đang làm cái gì vậy chứ?”
Những người này đều hoảng sợ, mỗi người cầm điện thoại di động, vẻ mặt ai cũng khó coi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
– Ông Vương nghiêm túc hỏi.
Mọi người mới bình tĩnh lại.
Một người trong số họ đang nhìn ông Vương, giọng run run nói: “Ông chủ, chúng tôi… chúng tôi đều đã bị Dương Hoa đơn phương sa thải!”
“Cái gì?”
Chỉ là … chuyện chưa nói được bao lâu, một cuộc gọi của Tiểu Lưu đột nhiên vang lên từ điện thoại của Vương Khang.
Vương Khang nhấc máy được vài giây, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Cái gì? Anh… anh đang nói thật sao?”
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Vương Khang, cùng nhau kinh ngạc.
Một lúc sau, Vương Khang cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Huy cùng ông Vương nhìn chằm chằm vào Vương Khang.
Vương Khang mấp máy môi dưới, run rầy nói: “Tiểu Lưu nói … cậu ấy không được phép vào công ty Dương Hoa.”
“Sao vậy? Chẳng phải hôm nay Dương Hoa đóng cửa toàn bộ sao? Bên trong cũng còn có nhân viên bảo vệ canh trực chứ? Giám đốc Lâm có thấy giống như hôm nay là ngày nghỉ Tết không chứ?”
– Đỗ Chí Cường nói đùa.
Mọi người đều cười.
Nhưng Vương Khang lại lắc đầu, run giọng nói: “Không phải, là Tiểu Lưu… bị bảo vệ chặn lại không cho vào.”
Mọi người giật mình, ngần người.
“Tại sao?”
– Đỗ Chí Cường theo bản năng hỏi lại.
“Bởi vì anh ta… bị Dương Hoa sa thải rồi!”
– Vương Khang thấp giọng nói: “Bảo vệ nói không phải nhân viên của công ty, không được phép đi vào.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều bối rối.
Ông Vương đôi trừng to mắt, nhìn Vương Khang đầy hoài nghi.
Lâm Huy nhìn anh ta chằm chằm, một lúc lâu, đột nhiên, như thể anh đã nhận ra điều gì đó, Lâm Huy đột nhiên đứng dậy, vừa định nói gì đó.
Ding Dong! Ding Dong! Ding Dong… Tất cả điện thoại di động của những người đang có mặt đều reo lên, như có tin tức đến.
Điện thoại của rất nhiều người cùng lúc nhận được tin nhắn, khiến ai cũng không khỏi quan tâm.
Tất cả đều lấy điện thoại ra xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, mọi người đều chết lặng.
“Chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Anh Nam, anh đã nhận được tin nhắn chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Chuyện này… chuyện xảy ra như th? Tại sao chúng ta không được thông báo trước?”
“Phòng nhân sự đang làm cái gì vậy chứ?”
Những người này đều hoảng sợ, mỗi người cầm điện thoại di động, vẻ mặt ai cũng khó coi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
– Ông Vương nghiêm túc hỏi.
Mọi người mới bình tĩnh lại.
Một người trong số họ đang nhìn ông Vương, giọng run run nói: “Ông chủ, chúng tôi… chúng tôi đều đã bị Dương Hoa đơn phương sa thải!”
“Cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.