Chương 1472
Dạ Cầm
04/05/2022
Bởi vì tình cảm anh dành cho Tô Nhan thật ra mà nói không có mãnh liệt như trong tưởng tượng.
Nó liên quan gì đến tình yêu sao? Lâm Dương cũng không thề nói rõ.
Hơn nữa trong lòng anh thực ra đã quyết định ly hôn với Tô Nhan, không cần biết Tô Nhan có đồng ÿ hay không.
Chung quy lại anh ấy sẽ không ở Giang Thành cả đời này.
Anh vẫn phải quay về Yến Kinh, để kết thúc chuyện ân oán ở đó.
Lâm Dương thở dài, rồi lại nằm xuống.
Chung quy lại họ không phải là người cùng một thế giới.
Lâm Dương dậy rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng ở dưới lầu sau đó lái xe đến Dương Hoa.
Mã Hải đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Ở cổng trụ sở Dương Hoa được dựng từ sớm.
Đông đảo những phóng viên báo đài trong và ngoài Giang Thành đều đã tập trung tại đây.
Và còn có vô số bệnh nhân nữa.
Mười giờ vẫn chưa tới, nhưng đã có rất đông người ở đây.
Lâm Huy, Đỗ Chí Cường và các thành viên của dòng họ Trương đều đã đến.
Bọn họ ngồi trêи xe Alpha ở ven đường, nhìn qua đám người ở trước công Dương Hoa.
Một số đội tuần tra thì đang duy trì trật tự tại hiện trường.
Nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành cũng đều đã đến sớm.
Tần Bách cũng đến.
Trịnh Tú Lan cùng với một số thành viên gia đình họ Trịnh cũng đến hiện trường.
Sự kiện lớn như vậy, làm sao cô ấy có thể bỏ qua cho được? Nhưng đã xem qua một vài vòng người trong đám đông.
Đều không thấy bóng dáng của Lâm Dương, cô gàng gấp liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Dương.
Nhưng cuộc gọi này không dễ thực hiện, nó liên tục báo đến tín hiệu đang bận và phải mất vài cuộc gọi thì nó mới được kết nối.
“Sao vậy, Tú Lan?“ Lâm Dương ở đầu dây bên kia điện thoại cười hỏi.
“Anh đang ở đâu?”
Trịnh Tú Lan gấp gáp hỏi.
“Anh đang tiếp khách.”
“Đến lúc nào rồi còn tiếp khách? Đã gần mười giờ rồi đấy, rất nhiều người đang đợi, sao anh lại không có ở đây?”
Trịnh Tú Lan gần như lo lắng sốt sắng nói.
“Đừng lo, anh đang ở văn phòng phía trêи, xuống lầu một cái là đến rồi, Tú Lan.
Em đang ở đâu? Có muốn lên đây uống trà không?”
“Vẫn còn uống trà được?”
Trịnh Tú Lan gấp đến mức nhảy dựng lên: “Hiện giờ anh có biện pháp gì đối phó không? Lẽ nào anh thật sự dự định chỉ dựa vào tư vấn miễn phí mới có thể đảo ngược tình thế?”
“Tư vấn miễn phí là đủ rồi.”
Lâm Dương nói.
“Như này thì đủ cái gì? Nó chẳng chứng minh được điều gì cả.
Hơn nữa, đối thủ của anh chắc chắn sẽ đến phá đám và gây rắc rối.
Lúc đó anh phải làm gì?”
Trịnh Tú Lan gấp gáp hỏi.
Nó liên quan gì đến tình yêu sao? Lâm Dương cũng không thề nói rõ.
Hơn nữa trong lòng anh thực ra đã quyết định ly hôn với Tô Nhan, không cần biết Tô Nhan có đồng ÿ hay không.
Chung quy lại anh ấy sẽ không ở Giang Thành cả đời này.
Anh vẫn phải quay về Yến Kinh, để kết thúc chuyện ân oán ở đó.
Lâm Dương thở dài, rồi lại nằm xuống.
Chung quy lại họ không phải là người cùng một thế giới.
Lâm Dương dậy rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng ở dưới lầu sau đó lái xe đến Dương Hoa.
Mã Hải đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Ở cổng trụ sở Dương Hoa được dựng từ sớm.
Đông đảo những phóng viên báo đài trong và ngoài Giang Thành đều đã tập trung tại đây.
Và còn có vô số bệnh nhân nữa.
Mười giờ vẫn chưa tới, nhưng đã có rất đông người ở đây.
Lâm Huy, Đỗ Chí Cường và các thành viên của dòng họ Trương đều đã đến.
Bọn họ ngồi trêи xe Alpha ở ven đường, nhìn qua đám người ở trước công Dương Hoa.
Một số đội tuần tra thì đang duy trì trật tự tại hiện trường.
Nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành cũng đều đã đến sớm.
Tần Bách cũng đến.
Trịnh Tú Lan cùng với một số thành viên gia đình họ Trịnh cũng đến hiện trường.
Sự kiện lớn như vậy, làm sao cô ấy có thể bỏ qua cho được? Nhưng đã xem qua một vài vòng người trong đám đông.
Đều không thấy bóng dáng của Lâm Dương, cô gàng gấp liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Dương.
Nhưng cuộc gọi này không dễ thực hiện, nó liên tục báo đến tín hiệu đang bận và phải mất vài cuộc gọi thì nó mới được kết nối.
“Sao vậy, Tú Lan?“ Lâm Dương ở đầu dây bên kia điện thoại cười hỏi.
“Anh đang ở đâu?”
Trịnh Tú Lan gấp gáp hỏi.
“Anh đang tiếp khách.”
“Đến lúc nào rồi còn tiếp khách? Đã gần mười giờ rồi đấy, rất nhiều người đang đợi, sao anh lại không có ở đây?”
Trịnh Tú Lan gần như lo lắng sốt sắng nói.
“Đừng lo, anh đang ở văn phòng phía trêи, xuống lầu một cái là đến rồi, Tú Lan.
Em đang ở đâu? Có muốn lên đây uống trà không?”
“Vẫn còn uống trà được?”
Trịnh Tú Lan gấp đến mức nhảy dựng lên: “Hiện giờ anh có biện pháp gì đối phó không? Lẽ nào anh thật sự dự định chỉ dựa vào tư vấn miễn phí mới có thể đảo ngược tình thế?”
“Tư vấn miễn phí là đủ rồi.”
Lâm Dương nói.
“Như này thì đủ cái gì? Nó chẳng chứng minh được điều gì cả.
Hơn nữa, đối thủ của anh chắc chắn sẽ đến phá đám và gây rắc rối.
Lúc đó anh phải làm gì?”
Trịnh Tú Lan gấp gáp hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.