Chương 1475
Dạ Cầm
04/05/2022
Mọi người không lên tiếng nữa, chỉ chờ bác sĩ Lâm hành động.
Lâm Dương liếc nhìn xung quanh, hiện trường bây giờ đông đúc người.
Phải nói là nó rất đông và có thể sẽ gây ra vấn đề về giao thông trêи toàn bộ đường phố.
Đây cũng là những gì anh đã dự đoán trước.
Lâm Dương bước xuống bậc thềm, sau đó anh đi tới một cái bàn bên cạnh.
Có rất nhiều thiết bị y tế của Việt Nam và một vài nhân viên y tế đang chờ sẵn ở đó.
Tất cả máy quay của giới truyền thông đều nhằm vào Lâm Dương.
Ánh đèn của máy ảnh chớp nháy liên tục.
Thậm chí có một vài phóng viên tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào phía này.
Xét cho cùng, bác sĩ Lâm nổi tiếng không chỉ nồi tiếng ở Việt Nam.
Mà anh cũng cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài! Lâm Dương thay đồi quần áo, sau đó xoay người nhìn mọi người.
“Mọi người.
Xin hãy làm theo thứ tự.
Hôm nay tôi sẽ đại diện cho Dương Hoa của chúng tôi tổ chức một ƈôи ȶɦịt hoạt động miễn phí.
Phòng khám miễn phí này chỉ giới hạn cho ba loại bệnh: Tiểu đường, nhồi máu não và viêm mũi mãn tính! Bất cứ ai mắc ba bệnh này thì có thể đến chỗ tôi để được điều trị miễn phí!”
– Ngay khi những lời này rơi xuống, lập tức có một trận náo động vang lên.
Nhiều bệnh nhân đổ xô đến bàn của Lâm Dương.
“Đừng chen chúc, đừng lộn xộn! Xin hãy làm theo thứ tự!!”
“Mọi người làm theo hướng dẫn nào!”
Tiếng hò hét vẫn tiếp tục.
Nhưng mà mọi người đã hợp tác hơn, họ bắt đầu xếp hàng.
“Haha, bắt đầu thôi!”
Lâm Huy trong xe nheo mắt nhìn cảnh tượng đó.
Vương Ngọc Nhàn, Vương Khang và những người khác cũng đều cười và không nói gì.
Bởi vì họ đã nhìn thấy nó, có một vài khuôn mặt quen thuộc trong số những người này đang xếp hàng.
Những người này sẽ khiến cho bác sĩ Lâm ngạc nhiên rất nhiều.
“Bác sĩ Lâm.
Đã đến lúc bắt đầu rồi.”
Vài nhân viên y tế chuẩn bị xong hướng tới Lâm Dương nói.
“Mọi người đã vất vả rồi.”
Lâm Dương gật đầu ngồi xuống.
Một bà cụ bước tới, một tay bà không còn cử động được nữa, bà ta hơi béo và khuôn mặt có chút sưng.
Điều đó cho thấy rằng là bà ấy bị nhồi máu não và trước đó đã từng bị đột quy dẫn đến liệt nửa người.
“Bác sĩ Lâm, trước đây tôi đã uống thuốc của cậu rồi, cũng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng họ đều nói thuốc của cậu có vấn đề, bà già này mới không tin đâu, bác sĩ Lâm, cậu cứ chữa đi chữa dù có không khỏi thì bà già này cũng vẫn sẽ tin cậu.”
Bà cụ nhanh chóng nói.
“Cám ơn bà.
Mời bà ngồi phía trước cháu sẽ bắt mạch cho bà.”
“Được! Được!”
Bà cụ run rầy rồi đặt tay lên bàn.
Lâm Dương liếc nhìn xung quanh, hiện trường bây giờ đông đúc người.
Phải nói là nó rất đông và có thể sẽ gây ra vấn đề về giao thông trêи toàn bộ đường phố.
Đây cũng là những gì anh đã dự đoán trước.
Lâm Dương bước xuống bậc thềm, sau đó anh đi tới một cái bàn bên cạnh.
Có rất nhiều thiết bị y tế của Việt Nam và một vài nhân viên y tế đang chờ sẵn ở đó.
Tất cả máy quay của giới truyền thông đều nhằm vào Lâm Dương.
Ánh đèn của máy ảnh chớp nháy liên tục.
Thậm chí có một vài phóng viên tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào phía này.
Xét cho cùng, bác sĩ Lâm nổi tiếng không chỉ nồi tiếng ở Việt Nam.
Mà anh cũng cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài! Lâm Dương thay đồi quần áo, sau đó xoay người nhìn mọi người.
“Mọi người.
Xin hãy làm theo thứ tự.
Hôm nay tôi sẽ đại diện cho Dương Hoa của chúng tôi tổ chức một ƈôи ȶɦịt hoạt động miễn phí.
Phòng khám miễn phí này chỉ giới hạn cho ba loại bệnh: Tiểu đường, nhồi máu não và viêm mũi mãn tính! Bất cứ ai mắc ba bệnh này thì có thể đến chỗ tôi để được điều trị miễn phí!”
– Ngay khi những lời này rơi xuống, lập tức có một trận náo động vang lên.
Nhiều bệnh nhân đổ xô đến bàn của Lâm Dương.
“Đừng chen chúc, đừng lộn xộn! Xin hãy làm theo thứ tự!!”
“Mọi người làm theo hướng dẫn nào!”
Tiếng hò hét vẫn tiếp tục.
Nhưng mà mọi người đã hợp tác hơn, họ bắt đầu xếp hàng.
“Haha, bắt đầu thôi!”
Lâm Huy trong xe nheo mắt nhìn cảnh tượng đó.
Vương Ngọc Nhàn, Vương Khang và những người khác cũng đều cười và không nói gì.
Bởi vì họ đã nhìn thấy nó, có một vài khuôn mặt quen thuộc trong số những người này đang xếp hàng.
Những người này sẽ khiến cho bác sĩ Lâm ngạc nhiên rất nhiều.
“Bác sĩ Lâm.
Đã đến lúc bắt đầu rồi.”
Vài nhân viên y tế chuẩn bị xong hướng tới Lâm Dương nói.
“Mọi người đã vất vả rồi.”
Lâm Dương gật đầu ngồi xuống.
Một bà cụ bước tới, một tay bà không còn cử động được nữa, bà ta hơi béo và khuôn mặt có chút sưng.
Điều đó cho thấy rằng là bà ấy bị nhồi máu não và trước đó đã từng bị đột quy dẫn đến liệt nửa người.
“Bác sĩ Lâm, trước đây tôi đã uống thuốc của cậu rồi, cũng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng họ đều nói thuốc của cậu có vấn đề, bà già này mới không tin đâu, bác sĩ Lâm, cậu cứ chữa đi chữa dù có không khỏi thì bà già này cũng vẫn sẽ tin cậu.”
Bà cụ nhanh chóng nói.
“Cám ơn bà.
Mời bà ngồi phía trước cháu sẽ bắt mạch cho bà.”
“Được! Được!”
Bà cụ run rầy rồi đặt tay lên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.