Chương 1496
Dạ Cầm
04/05/2022
“Tôi… tôi đây là bị làm sao?”
Ý thức Vương Tử Tường vẫn còn mơ hồ, thanh âm yếu ớt.
“Vương Tử Tường, tôi hỏi anh, Có phải nhà họ Vương các anh phái người đến làm gián điệp thương mại bên cạnh Chủ tịch Lâm không?”
Lâm Dương hỏi.
“Đúng vậy, sao anh biết được chuyện nay?”
Vương Tử Tường theo bản năng nói.
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường ồ lên.
“Ổ! Quả nhiên là như vậy!”
“Ra là người của ông Vương làm!”
“Ông Vương không phải là người của Dương Hoa sao? sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“Anh còn không biết sao ông Vương đã phản bội Dương Hoa, cấu kết với Lâm Huy! Mang chuyện cơ mật của Dương Hoa bán cho Lâm Huy.
“Bảo sao Lâm Huy có công thức chế thuốc của Dương Hoa…”
“Ông Vương này cũng vong ân bội nghĩa qua đi!”
Nhóm quần chúng xung quanh sôi nổi kêu gào, các loại tiếng chửi mắng tức giận không ngừng vang lên.
Nhóm phóng viên lập tức vây quanh người ông Vương, điên cuồng hỏi ông Vương vô vàn câu hỏi.
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam cũng bảo người của mình buông ông Vương ra.
Bây giờ ông Vương là có thể nói chuyện nhưng mọi người hỏi ông lại không hé răng.
Bởi ông có nói gì cũng vô ích….
Ông Vương nhắm chặt mắt hít sâu một hơi trêи mặt không có biểu cảm gì về phần Vương Khang anh ta gào lên sụp xuống đất vì đau đớn.
“Sao lại thể này? Tôi… tôi đang ở đâu? Tôi đang ở nơi nào? vừa rồi tôi nói chuyện với ai vậy?”
Vương Tử Tường vẫn còn mơ hồ, ánh mắt hoang mang hỏi.
“Đưa cậu Vương vào bệnh viện điều trị!”
Lâm Dương nói với người bên cạnh.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm.”
Người khác lập tức nâng Vương Tử Tường lên, đưa đến bệnh viện.
Lâm Dương nhìn về phía ông Vương.
“Chủ tịch Lâm, may mà có anh!”
Mặt ông Vương không có biểu tình gì nói.
“Tôi đã cho nhà họ Vương các ông cơ hội nhưng ông không biết quý trọng nó.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Nghiêm túc mà nói, là tôi đã coi thường anh, tôi không ngờ anh là người có lòng dạ… rộng lượng như vậy.
Thứ này không nên xuất hiện ở độ tuổi của anh!”
Ông Vương khàn giọng nói.
“Bây giờ nói những điều đó cũng muộn rồi.”
Lâm Dương bình đạm nói.
“Đúng vậy… muộn, muộn rồi… nhà họ Vương, tan nát trong tay tôi… mọi thứ mất hết rồi…”
Ông Vương gần như lầm bầm, cả ngưỡi Suy SỤP.
Ý thức Vương Tử Tường vẫn còn mơ hồ, thanh âm yếu ớt.
“Vương Tử Tường, tôi hỏi anh, Có phải nhà họ Vương các anh phái người đến làm gián điệp thương mại bên cạnh Chủ tịch Lâm không?”
Lâm Dương hỏi.
“Đúng vậy, sao anh biết được chuyện nay?”
Vương Tử Tường theo bản năng nói.
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường ồ lên.
“Ổ! Quả nhiên là như vậy!”
“Ra là người của ông Vương làm!”
“Ông Vương không phải là người của Dương Hoa sao? sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“Anh còn không biết sao ông Vương đã phản bội Dương Hoa, cấu kết với Lâm Huy! Mang chuyện cơ mật của Dương Hoa bán cho Lâm Huy.
“Bảo sao Lâm Huy có công thức chế thuốc của Dương Hoa…”
“Ông Vương này cũng vong ân bội nghĩa qua đi!”
Nhóm quần chúng xung quanh sôi nổi kêu gào, các loại tiếng chửi mắng tức giận không ngừng vang lên.
Nhóm phóng viên lập tức vây quanh người ông Vương, điên cuồng hỏi ông Vương vô vàn câu hỏi.
Thủy Bình Vân và Huỳnh Lam cũng bảo người của mình buông ông Vương ra.
Bây giờ ông Vương là có thể nói chuyện nhưng mọi người hỏi ông lại không hé răng.
Bởi ông có nói gì cũng vô ích….
Ông Vương nhắm chặt mắt hít sâu một hơi trêи mặt không có biểu cảm gì về phần Vương Khang anh ta gào lên sụp xuống đất vì đau đớn.
“Sao lại thể này? Tôi… tôi đang ở đâu? Tôi đang ở nơi nào? vừa rồi tôi nói chuyện với ai vậy?”
Vương Tử Tường vẫn còn mơ hồ, ánh mắt hoang mang hỏi.
“Đưa cậu Vương vào bệnh viện điều trị!”
Lâm Dương nói với người bên cạnh.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm.”
Người khác lập tức nâng Vương Tử Tường lên, đưa đến bệnh viện.
Lâm Dương nhìn về phía ông Vương.
“Chủ tịch Lâm, may mà có anh!”
Mặt ông Vương không có biểu tình gì nói.
“Tôi đã cho nhà họ Vương các ông cơ hội nhưng ông không biết quý trọng nó.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Nghiêm túc mà nói, là tôi đã coi thường anh, tôi không ngờ anh là người có lòng dạ… rộng lượng như vậy.
Thứ này không nên xuất hiện ở độ tuổi của anh!”
Ông Vương khàn giọng nói.
“Bây giờ nói những điều đó cũng muộn rồi.”
Lâm Dương bình đạm nói.
“Đúng vậy… muộn, muộn rồi… nhà họ Vương, tan nát trong tay tôi… mọi thứ mất hết rồi…”
Ông Vương gần như lầm bầm, cả ngưỡi Suy SỤP.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.