Chương 1499
Dạ Cầm
04/05/2022
Lâm Dương thản nhiên nói, mặc áo khoác, ra khỏi văn phòng.
Mã Hải yên lặng nhìn bóng lưng anh, có chút đăm chiêu.
Ngay sau đó, Lâm Dương lái chiếc Lamborghini đi đến nhà hàng Yên Hỏa Tỉnh Thân.
Trêи đường đi không ít người vây lại xem, đều sôi nồi phỏng đoán đây là công ty nhà ai.
Đi vào nhà hàng, Tô Nhan và Trịnh Tú Lan đang ngồi ở hàng ghế giữa, trò chuyện rất sôi nồi, thấy Lâm Dương đến, Trịnh Tú Lan đứng lên, chạy lên trước, kϊƈɦ động kéo tay Lâm Dương.
“Lâm Dương! Hôm nay anh làm rất hoàn hảo!”
Lâm Dương cười nhạt.
Nhưng Tô Nhan ở đằng sau ngẩn ra: “Lâm Dương làm gì?”
Tôi sẽ không hiếu kính với hai người Trịnh Tú Lan ngây người, bây giờ mới ý thức được bản thân lại lỡ lời rồi, liền nở ra một nụ cười nói: “Không… không có gì… không có gi… Hôm nay anh ấy đã nhập một lô dược liệu quý hiểm, đúng lúc phòng khám của tôi đang thiếu một sô dược liệu, người khác có muốn lấy cũng không được! Tôi đây không phải la đang vui mừng sao…”
“Thế à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh ấy đâu!”
Tô Nhan đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng nói.
Lâm Dương nghe vậy cười khổ lắc đầu.
Anh cảm thấy đến lúc này đã không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm Tô Nhan bất cứ điều gi nữa.
Tô Nhan là một người thông suốt, thẳng thắn với cô rồi cô cũng sẽ tự cảm thấy cần phải giữ bí mật thân phận của Lâm Dương.
Đền lục cho dù Lâm Dương có đối đâu với vô số kẻ địch ở đại hội, Tô Nhan cũng se giải bộ như không biết.
Nhưng nếu như Tô Nhan không biết gì cả, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Ba người ngồi xuống, vui vẻ ăn một bửa cơm.
“Ái Vân, hôm nay tâm trạng em có vẻ không tệ nhỉ?”
Lâm Dương nhàn nhạt cười hỏi.
“Anh không biết à? Hôm nay bác sĩ Lâm đã giải quyết êm xuôi hết tất cả mọi chuyện rồi, Lâm Huy thua rồi.”
Tô Nhan cười nói.
“Thật à?”
“Em biết ngay mà, chủ tịch Lâm chắc chắn là đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi! Nếu không anh ấy sẻ không tổ chức ƈôи ȶɦịt chữa bệnh từ thiện này, bây giờ danh tiếng của Dương Hoa ở trong nước đã đạt đến một bậc trước nay chưa từng có, công ty của em cùng không còn bị ảnh hưởng nữa, em tin rang ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều cỏng ty muôn bàn bạc hợp tác với công ty em, nguồn cung cấp hàng hóa cũng không cân phải lo lắng nữa rồi.”
Trêи mặt Tô Nhan trần đầy nét cười, vô cùng hiểu biết nói.
Tât cả đều sẽ tốt lên mà thôi.
Trịnh Tú Lan nở nụ cười nghiền ngẫm với Lâm Dương, xoay lại nâng ly rượu lên nói: “Vậy thì đáng để chúc mừng rồi, nào, chúng ta cùng nhau uống cạn ly này vì chủ tịch Lâm!”
“Cạn ly!”
Ba người nâng ly.
Dù rằng Lâm Dương cảm thấy có phân kỳ quai An qua một lượt thức ăn, Tô Nhan có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô trực tiếp cầm điện thoại lên nghe may, một lúc sau, nụ cười trêи mặt càng thêm rạng rỡ, hiện rõ vẻ vô cùng kϊƈɦ động.
“Ái Vân, ai gọi điện thoại đến vậy?”
Trịnh Tú Lan gâp gáp hỏi.
“Cậu đoán xem?”
Tô Nhan hiếm có lúc di dỏm đùa giỡn một lúc.
Mã Hải yên lặng nhìn bóng lưng anh, có chút đăm chiêu.
Ngay sau đó, Lâm Dương lái chiếc Lamborghini đi đến nhà hàng Yên Hỏa Tỉnh Thân.
Trêи đường đi không ít người vây lại xem, đều sôi nồi phỏng đoán đây là công ty nhà ai.
Đi vào nhà hàng, Tô Nhan và Trịnh Tú Lan đang ngồi ở hàng ghế giữa, trò chuyện rất sôi nồi, thấy Lâm Dương đến, Trịnh Tú Lan đứng lên, chạy lên trước, kϊƈɦ động kéo tay Lâm Dương.
“Lâm Dương! Hôm nay anh làm rất hoàn hảo!”
Lâm Dương cười nhạt.
Nhưng Tô Nhan ở đằng sau ngẩn ra: “Lâm Dương làm gì?”
Tôi sẽ không hiếu kính với hai người Trịnh Tú Lan ngây người, bây giờ mới ý thức được bản thân lại lỡ lời rồi, liền nở ra một nụ cười nói: “Không… không có gì… không có gi… Hôm nay anh ấy đã nhập một lô dược liệu quý hiểm, đúng lúc phòng khám của tôi đang thiếu một sô dược liệu, người khác có muốn lấy cũng không được! Tôi đây không phải la đang vui mừng sao…”
“Thế à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh ấy đâu!”
Tô Nhan đột nhiên bừng tỉnh, mở miệng nói.
Lâm Dương nghe vậy cười khổ lắc đầu.
Anh cảm thấy đến lúc này đã không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm Tô Nhan bất cứ điều gi nữa.
Tô Nhan là một người thông suốt, thẳng thắn với cô rồi cô cũng sẽ tự cảm thấy cần phải giữ bí mật thân phận của Lâm Dương.
Đền lục cho dù Lâm Dương có đối đâu với vô số kẻ địch ở đại hội, Tô Nhan cũng se giải bộ như không biết.
Nhưng nếu như Tô Nhan không biết gì cả, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Ba người ngồi xuống, vui vẻ ăn một bửa cơm.
“Ái Vân, hôm nay tâm trạng em có vẻ không tệ nhỉ?”
Lâm Dương nhàn nhạt cười hỏi.
“Anh không biết à? Hôm nay bác sĩ Lâm đã giải quyết êm xuôi hết tất cả mọi chuyện rồi, Lâm Huy thua rồi.”
Tô Nhan cười nói.
“Thật à?”
“Em biết ngay mà, chủ tịch Lâm chắc chắn là đã chuẩn bị mọi thứ hết rồi! Nếu không anh ấy sẻ không tổ chức ƈôи ȶɦịt chữa bệnh từ thiện này, bây giờ danh tiếng của Dương Hoa ở trong nước đã đạt đến một bậc trước nay chưa từng có, công ty của em cùng không còn bị ảnh hưởng nữa, em tin rang ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều cỏng ty muôn bàn bạc hợp tác với công ty em, nguồn cung cấp hàng hóa cũng không cân phải lo lắng nữa rồi.”
Trêи mặt Tô Nhan trần đầy nét cười, vô cùng hiểu biết nói.
Tât cả đều sẽ tốt lên mà thôi.
Trịnh Tú Lan nở nụ cười nghiền ngẫm với Lâm Dương, xoay lại nâng ly rượu lên nói: “Vậy thì đáng để chúc mừng rồi, nào, chúng ta cùng nhau uống cạn ly này vì chủ tịch Lâm!”
“Cạn ly!”
Ba người nâng ly.
Dù rằng Lâm Dương cảm thấy có phân kỳ quai An qua một lượt thức ăn, Tô Nhan có một cuộc điện thoại gọi đến.
Cô trực tiếp cầm điện thoại lên nghe may, một lúc sau, nụ cười trêи mặt càng thêm rạng rỡ, hiện rõ vẻ vô cùng kϊƈɦ động.
“Ái Vân, ai gọi điện thoại đến vậy?”
Trịnh Tú Lan gâp gáp hỏi.
“Cậu đoán xem?”
Tô Nhan hiếm có lúc di dỏm đùa giỡn một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.