Chương 1507
Dạ Cầm
04/05/2022
Một lúc sau liền có hai bóng dáng tiến vào.
Thủy Bích Vân nhìn một lúc mới phát hiện một bóng dáng trong đó lại là Đỗ Chí Cường! Người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta… chính là ông chủ của tập đoàn Chính Hoa! Đỗ Nam An! Hóa ra là tập đoàn Chính Hoa?? Không thể nào? Bọn họ cùng lắm thì cũng chỉ cùng cấp bậc với Thiên Hằng thôi không phải sao? Từ lúc nào Chính Hoa lại trở thành sự tồn tại khiến cho chủ tịch Lâm phải kiêng dè như vậy? Thủy Bích Vân rối loạn rồi.
Lâm Dương phất phất tay.
Thủy Bình Vân lập tức đứng ở bên cạnh anh không dám động đậy.
“Ông Đỗ, mời ngồi.”
Lâm Dương không hề đứng dậy, chỉ ngồi ở trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt.
Đỗ Nam An ngồi xuống, vẻ mặt để lộ ra một tia phức tạp.
“Ông Đỗ, lần này ông đến đây là có việc gì vậy?”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn ông ta nói.
“Chủ tịch Lâm đã biết rõ rồi mà hà cớ gì còn cố ý ho.“
Đỗ Nam An thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Chút chuyện này của tôi chắc chắn là không thể thoát được đôi mắt thần của anh! Chủ tịch Lâm, không vòng vo nữa, chúng ta cứ nói thằng di, dừng lại tất cả những công kϊƈɦ đối với Chính Hoa chúng tôi, kề từ hôm nay chúng ta hóa thù thành bạn, như thế nào?”
“Dừng lại?”
Lâm Dương khẽ cười: “Dựa vào cái gì? Không phải Chính Hoa các người chủ động gây phiền phúc cho chúng tôi sao? Bây giờ các người thua rồi, dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi dừng lại? Lẽ nào chỉ các người được phép động thủ mà không cho chúng tôi đánh trả sao? Ông Đỗ, đây có phải là quá không hợp tình hợp lý rồi không?”
“Chủ tịch Lâm, những lời này của anh không có ý nghĩa rồi, anh nên biết sau lưng tôi có cấp bậc nào tồn tại! Anh đối phó với Lâm Huy, quét sạch những ma quỷ kia thì cũng thôi di, nếu như anh muốn ép Chính Hoa chúng tôi đến đường cùng thi e là người sau lưng tôi sẽ không đồng ý dâu.”
Đỗ Nam An ánh mắt chợt lạnh, quả thực là đã đứng ngồi không yên rồi, giọng điệu đã hung dữ lên mấy phần.
Lâm Dương không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Đỗ Nam An.
Đỗ Nam An trầm mặc một hồi, châm điếu thuốc, khàn giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận là tôi đây quả thực là không vẻ vang gì, nhưng anh cũng phải hiểu cho hoàn cảnh của tôi.
Chính Hoa này của tôi nhìn thì có vẻ là đầu tàu trong nước, nhưng trêи thực tế nội bộ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tôi bắc buộc phải mở rộng hiệu suất của Chính Hoa, mở rộng quy mô của nó, tạo ra càng nhiều lợi nhuận, dẫu sao người đứng phía sau tôi kia vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, nếu như tôi không làm được điềm này thì lúc nào tôi cũng có khả năng bị người ta đạp xuống.
Nếu không phải vì như vậy thì sao tôi lại bí quá hóa liều mà ra tay với Dương Hoa của chủ tịch Lâm anh chứ? Chỉ tiếc là Lâm Huy chung quy lại thì cũng còn quá non nớt, quá tự cho mình là đúng! Tất cả những kế hoạch không chê vào đâu được của cậu ta quả thực không thể chống lại được bản lĩnh vượt bậc của chủ tịch Lâm.”
Nói đến đây, Đỗ Nam An lại thở dài lần nữa.
““Nhưng điều này không thể xóa bỏ được những thiệt hại và tồn thất mà nhà họ Đỗ cùng với Chính Hoa các người gây nên cho Dương Hoa tôi! Đỗ Nam An, tôi hiểu rõ hoàn cảnh của ông, cũng biết rằng ông bức thiết muốn tạo nên sự nghiệp để có thể dễ dàng ăn nói với người đẳng sau ông, nhưng tôi đã từng nói, điều này không liên quan đến tôi!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Cho nên chủ tịch Lâm vẫn quyết định ra đòn dồn chúng tôi vào đường chết?”
Điểu thuốc trêи tay Đỗ Nam An run lên một Cái, cau mày uề oải nói.
“Nếu không thì ông hi vọng tôi làm gì? Coi tất cả những việc này chưa từng xảy ra?”
Lâm Dương ánh mắt dần lạnh, trêи mặt cũng tràn đầy hung dữ.
“Chủ tịch Lâm, anh muốn dồn nhà học Đỗ chúng tôi vào đường cùng sao? Nếu đã như vậy thì tôi nói cho anh biết! Trước khi người đứng đẳng sau tôi kia muốn đá tôi xuống, tôi nhất định sẽ liều sống liều chết với Dương Hoa các người! Anh muốn cắn miếng thịt trêи người tôi? Hừ, vậy anh hãy chuẩn bị tốt cho việc đồ máu đi!”
Đỗ Nam An rống lên, liền đứng phắt dậy chuẩn bị rời đi.
“Ông Đỗ, khoan đã.”
Lâm Dương đột nhiên la lên một tiếng.
“Sao vậy? Chủ tịch Lâm còn có cao kiến gì không?”
Đỗ Nam An lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Dương, hừ lạnh hỏi.
Thủy Bích Vân nhìn một lúc mới phát hiện một bóng dáng trong đó lại là Đỗ Chí Cường! Người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta… chính là ông chủ của tập đoàn Chính Hoa! Đỗ Nam An! Hóa ra là tập đoàn Chính Hoa?? Không thể nào? Bọn họ cùng lắm thì cũng chỉ cùng cấp bậc với Thiên Hằng thôi không phải sao? Từ lúc nào Chính Hoa lại trở thành sự tồn tại khiến cho chủ tịch Lâm phải kiêng dè như vậy? Thủy Bích Vân rối loạn rồi.
Lâm Dương phất phất tay.
Thủy Bình Vân lập tức đứng ở bên cạnh anh không dám động đậy.
“Ông Đỗ, mời ngồi.”
Lâm Dương không hề đứng dậy, chỉ ngồi ở trước bàn làm việc, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt.
Đỗ Nam An ngồi xuống, vẻ mặt để lộ ra một tia phức tạp.
“Ông Đỗ, lần này ông đến đây là có việc gì vậy?”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn ông ta nói.
“Chủ tịch Lâm đã biết rõ rồi mà hà cớ gì còn cố ý ho.“
Đỗ Nam An thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Chút chuyện này của tôi chắc chắn là không thể thoát được đôi mắt thần của anh! Chủ tịch Lâm, không vòng vo nữa, chúng ta cứ nói thằng di, dừng lại tất cả những công kϊƈɦ đối với Chính Hoa chúng tôi, kề từ hôm nay chúng ta hóa thù thành bạn, như thế nào?”
“Dừng lại?”
Lâm Dương khẽ cười: “Dựa vào cái gì? Không phải Chính Hoa các người chủ động gây phiền phúc cho chúng tôi sao? Bây giờ các người thua rồi, dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi dừng lại? Lẽ nào chỉ các người được phép động thủ mà không cho chúng tôi đánh trả sao? Ông Đỗ, đây có phải là quá không hợp tình hợp lý rồi không?”
“Chủ tịch Lâm, những lời này của anh không có ý nghĩa rồi, anh nên biết sau lưng tôi có cấp bậc nào tồn tại! Anh đối phó với Lâm Huy, quét sạch những ma quỷ kia thì cũng thôi di, nếu như anh muốn ép Chính Hoa chúng tôi đến đường cùng thi e là người sau lưng tôi sẽ không đồng ý dâu.”
Đỗ Nam An ánh mắt chợt lạnh, quả thực là đã đứng ngồi không yên rồi, giọng điệu đã hung dữ lên mấy phần.
Lâm Dương không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Đỗ Nam An.
Đỗ Nam An trầm mặc một hồi, châm điếu thuốc, khàn giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận là tôi đây quả thực là không vẻ vang gì, nhưng anh cũng phải hiểu cho hoàn cảnh của tôi.
Chính Hoa này của tôi nhìn thì có vẻ là đầu tàu trong nước, nhưng trêи thực tế nội bộ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tôi bắc buộc phải mở rộng hiệu suất của Chính Hoa, mở rộng quy mô của nó, tạo ra càng nhiều lợi nhuận, dẫu sao người đứng phía sau tôi kia vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, nếu như tôi không làm được điềm này thì lúc nào tôi cũng có khả năng bị người ta đạp xuống.
Nếu không phải vì như vậy thì sao tôi lại bí quá hóa liều mà ra tay với Dương Hoa của chủ tịch Lâm anh chứ? Chỉ tiếc là Lâm Huy chung quy lại thì cũng còn quá non nớt, quá tự cho mình là đúng! Tất cả những kế hoạch không chê vào đâu được của cậu ta quả thực không thể chống lại được bản lĩnh vượt bậc của chủ tịch Lâm.”
Nói đến đây, Đỗ Nam An lại thở dài lần nữa.
““Nhưng điều này không thể xóa bỏ được những thiệt hại và tồn thất mà nhà họ Đỗ cùng với Chính Hoa các người gây nên cho Dương Hoa tôi! Đỗ Nam An, tôi hiểu rõ hoàn cảnh của ông, cũng biết rằng ông bức thiết muốn tạo nên sự nghiệp để có thể dễ dàng ăn nói với người đẳng sau ông, nhưng tôi đã từng nói, điều này không liên quan đến tôi!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Cho nên chủ tịch Lâm vẫn quyết định ra đòn dồn chúng tôi vào đường chết?”
Điểu thuốc trêи tay Đỗ Nam An run lên một Cái, cau mày uề oải nói.
“Nếu không thì ông hi vọng tôi làm gì? Coi tất cả những việc này chưa từng xảy ra?”
Lâm Dương ánh mắt dần lạnh, trêи mặt cũng tràn đầy hung dữ.
“Chủ tịch Lâm, anh muốn dồn nhà học Đỗ chúng tôi vào đường cùng sao? Nếu đã như vậy thì tôi nói cho anh biết! Trước khi người đứng đẳng sau tôi kia muốn đá tôi xuống, tôi nhất định sẽ liều sống liều chết với Dương Hoa các người! Anh muốn cắn miếng thịt trêи người tôi? Hừ, vậy anh hãy chuẩn bị tốt cho việc đồ máu đi!”
Đỗ Nam An rống lên, liền đứng phắt dậy chuẩn bị rời đi.
“Ông Đỗ, khoan đã.”
Lâm Dương đột nhiên la lên một tiếng.
“Sao vậy? Chủ tịch Lâm còn có cao kiến gì không?”
Đỗ Nam An lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Dương, hừ lạnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.