Chương 1511
Dạ Cầm
04/05/2022
“Tôi là ai? Tôi là người của nhà họ Lâm! Là cô của cậu! Lâm Tử Yên!”
Giọng nói ấy vẫn rất hách dịch và nhăn nhó.
“Người của nhà họ Lâm?”
Lâm Dương ngạc nhiên.
Lâm Dương không ngờ được rằng lúc này nhà họ Lâm lại phái người đến Giang Thanh.
Trước kia nhà họ Lâm cũng từng phái người đến Giang Thành tìm Lâm Dương, nhưng mục đích của bọn họ không phải là Lâm Dương, mà là chủ tịch Lâm.
Trong mắt bọn họ, chỗ chống lưng bị vứt bỏ này đã không còn giá trị lợi dụng nữa, bây giờ cả Giang Thành chỉ có bác sĩ Lâm mới xứng đáng lọt vào mắt xanh của họ.
Lâm Dương vốn dĩ không muốn: đi, nhưng do dự một hồi, anh vẫn quyết định đến tìm hiểu xem mục đích của nhà họ Lâm là gì.
Anh nhanh chóng lái xe tới quán cà phê Tây Lam.
Lúc này, có vài người đang ngồi trong quán.
Lâm Tử Yên đang nhâm nhỉ cà phê ở một góc bàn.
Bà ta vẫn giữ được phong thái sang chảnh, quý phái như xưa, khắp người đắp toàn đồ hiệu,còn mang theo cả hai tên vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm, chỉ nhìn cách ăn diện này đã biết xuất thân của Lâm Tử Yên không hề tầm thường.
Lâm Dương bước đến và ngồi thằng xuông.
“Thưa quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Nhân viên phục vụ tay cầm menu lịch sự hỏi.
“Anh ta không cần gì đâu, tránh ra đi, đừng quấy rầy chúng tôi bàn chuyện!”
Lâm Tử Yên liếc nhìn Lâm Dương một cái, đặt tách trà trong tay xuống, vẻ mặt vô cảm.
Nhiên viên phục vụ hơi ngượng, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Dương lại nắm lấy tay Cô: “Không cần nghe lời bà ta, menu đâu tôi muốn xem một chút.”
“Chuyện này… vâng thưa quý khách.”
Cô nhân viên mỉm cười đặt menu lên bàn.
Lâm Tử Yên thấy vậy liền chau mày biểu lộ sự tức giận, nhưng bà ta cũng không dám hó hé.
Đợi Lâm Dương gọi đồ uống xong, Lâm Tử Yên mới lên tiếng: “Được rồi chứ? Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi!”
“Không vội., tôi đói rồi, đợi tôi ăn xong hẳn nói.”
Lâm Dương điềm đạm đáp lời.
“Đồ khốn! Lâm Dương, cậu có ý gì hả? Cậu đến để chọc tức tôi sao?”
Lâm Tử Yên quát lên, tay đập xuống bàn, mắt trừng trừng nhìn anh.
“Có vẻ như chúng ta không thể nói chuyện tiếp được rồi, nếu đã như vậy thì tôi xin phép đi trước đây.”
Lâm Dương cũng không vòng vo, anh đứng phắt dậy bỏ đi.
Nhưng hai tên vệ sĩ đứng hai bên đã chặn anh lại.
“Lâm Dương! Cậu cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì? Một kẻ bị gia tộc ruồng bỏ! Một tên nghiệt chủng! Tôi gọi cậu đến đề gặp mặt là đã cho cậu chút thể diện rồi, đừng có được voi đòi tiên, mau ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời mấy câu hỏi của tôi! Rõ chưa? Còn không tôi sẽ cho cậu biết tay.”
“Cho tôi biết tay? Được được, bà động thủ đi, tôi cũng rất tò mò muốn biết bà đã chuẩn bị gì để cho tôi biết tay đây?”
“Mày!”
Lâm Tử Yên nổi giận đùng dùng, muốn sai thuộc hạ lập tức đánh cho Lâm Dương một trận nhừ tử ngay tại chỗ.
Nhưng lý trí vẫn mách bảo bà ta nên kiềm cơn giận lại.
Động thủ ở đây sẽ làm lớn chuyện, như vậy không hề có lợi cho bà ta chút nào! Càng huống hồ, tên cứng đầu như Lâm Dương có đánh chết hắn cũng không xả được hận.
Giọng nói ấy vẫn rất hách dịch và nhăn nhó.
“Người của nhà họ Lâm?”
Lâm Dương ngạc nhiên.
Lâm Dương không ngờ được rằng lúc này nhà họ Lâm lại phái người đến Giang Thanh.
Trước kia nhà họ Lâm cũng từng phái người đến Giang Thành tìm Lâm Dương, nhưng mục đích của bọn họ không phải là Lâm Dương, mà là chủ tịch Lâm.
Trong mắt bọn họ, chỗ chống lưng bị vứt bỏ này đã không còn giá trị lợi dụng nữa, bây giờ cả Giang Thành chỉ có bác sĩ Lâm mới xứng đáng lọt vào mắt xanh của họ.
Lâm Dương vốn dĩ không muốn: đi, nhưng do dự một hồi, anh vẫn quyết định đến tìm hiểu xem mục đích của nhà họ Lâm là gì.
Anh nhanh chóng lái xe tới quán cà phê Tây Lam.
Lúc này, có vài người đang ngồi trong quán.
Lâm Tử Yên đang nhâm nhỉ cà phê ở một góc bàn.
Bà ta vẫn giữ được phong thái sang chảnh, quý phái như xưa, khắp người đắp toàn đồ hiệu,còn mang theo cả hai tên vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm, chỉ nhìn cách ăn diện này đã biết xuất thân của Lâm Tử Yên không hề tầm thường.
Lâm Dương bước đến và ngồi thằng xuông.
“Thưa quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Nhân viên phục vụ tay cầm menu lịch sự hỏi.
“Anh ta không cần gì đâu, tránh ra đi, đừng quấy rầy chúng tôi bàn chuyện!”
Lâm Tử Yên liếc nhìn Lâm Dương một cái, đặt tách trà trong tay xuống, vẻ mặt vô cảm.
Nhiên viên phục vụ hơi ngượng, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Dương lại nắm lấy tay Cô: “Không cần nghe lời bà ta, menu đâu tôi muốn xem một chút.”
“Chuyện này… vâng thưa quý khách.”
Cô nhân viên mỉm cười đặt menu lên bàn.
Lâm Tử Yên thấy vậy liền chau mày biểu lộ sự tức giận, nhưng bà ta cũng không dám hó hé.
Đợi Lâm Dương gọi đồ uống xong, Lâm Tử Yên mới lên tiếng: “Được rồi chứ? Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi!”
“Không vội., tôi đói rồi, đợi tôi ăn xong hẳn nói.”
Lâm Dương điềm đạm đáp lời.
“Đồ khốn! Lâm Dương, cậu có ý gì hả? Cậu đến để chọc tức tôi sao?”
Lâm Tử Yên quát lên, tay đập xuống bàn, mắt trừng trừng nhìn anh.
“Có vẻ như chúng ta không thể nói chuyện tiếp được rồi, nếu đã như vậy thì tôi xin phép đi trước đây.”
Lâm Dương cũng không vòng vo, anh đứng phắt dậy bỏ đi.
Nhưng hai tên vệ sĩ đứng hai bên đã chặn anh lại.
“Lâm Dương! Cậu cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì? Một kẻ bị gia tộc ruồng bỏ! Một tên nghiệt chủng! Tôi gọi cậu đến đề gặp mặt là đã cho cậu chút thể diện rồi, đừng có được voi đòi tiên, mau ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời mấy câu hỏi của tôi! Rõ chưa? Còn không tôi sẽ cho cậu biết tay.”
“Cho tôi biết tay? Được được, bà động thủ đi, tôi cũng rất tò mò muốn biết bà đã chuẩn bị gì để cho tôi biết tay đây?”
“Mày!”
Lâm Tử Yên nổi giận đùng dùng, muốn sai thuộc hạ lập tức đánh cho Lâm Dương một trận nhừ tử ngay tại chỗ.
Nhưng lý trí vẫn mách bảo bà ta nên kiềm cơn giận lại.
Động thủ ở đây sẽ làm lớn chuyện, như vậy không hề có lợi cho bà ta chút nào! Càng huống hồ, tên cứng đầu như Lâm Dương có đánh chết hắn cũng không xả được hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.