Chương 1517
Dạ Cầm
04/05/2022
Tuy nhiên, sau khi anh vừa uống xong ly rượu mới.
Aaaal Một luồng khí nóng bốc lên từ dưới bụng Lâm Dương.
Cái gì? Lâm Dương giật mình kinh hãi, ấn ngón tay lên cổ tay, cố gắng nghe thử nhịp tim của minh.
Nhịp tim này khiến anh sững sờ.
Mạch máu đập hỗn loạn, máu như đang sôi lên… Khốn kiếp! Anh nhìn vào trong ly rượu mình vừa uống, da đầu từ từ tê buốt.
Thứ rượu ở trong ly uống tách biệt thì không sao, nhưng dược lực của nó lại có thể kết hợp với rượu anh đã uống trước đó!
Y thuật của Lâm Dương đương nhiên là không có đổi thủ.
Thực ra anh chỉ cần ngửi là đã biết được thành phần của loại rượu trước đó, cũng đoán rằng nó vô hại nên mới yên tâm uống.
Còn loại rượu này… lại không hề như vậy.
Lâm Dương nắm trong lòng bàn tay thành phần của loại rượu này, anh không nghĩ rằng nó sẽ có hại cho mình nên quyết định uống cùng Trịnh Tú Lan.
Nhưng không ngờ được rằng, vừa uống xong lại khiến mạch tượng đập loạn xạ, máu sôi sùng sục, cả người bồn chồn bất an.
Lâm Dương phút chốc hồi tỉnh lại.
Bên trong rượu này… đã được bỏ thêm một loại dược liệu, dược liệu này không màu không mùi, rất dễ che đậy trong quá trình ủ rượu.
Và chính thứ dược liệu này đã khiến cả hai loại rượu cùng lúc phát huy uy lực, dẫn đến sự xuất hiện những dấu hiệu bất thường trêи cơ thề anh.
Thật sự không tài nào đề phòng nổi! Nhà họ Trịnh lại còn có chiêu độc như thế này! Nhưng mà cũng đúng, nhà họ Trịnh dù sao vẫn là gia tộc đông y, sự hiểu hiểu của bọn họ về đông y phải nói là đứng đầu trong nước.
Một gia tộc đông y như vậy, đương nhiên sẽ có một số linh đan thần dược mà đến cả Lâm Dương cũng không hình dung được.
Mặc dù vậy, Lâm Dương vẫn chưa đến mức mất di ý thức.
Anh lén đưa tay lên ấn vào vài huyệt trêи cơ thể, nhằm làm giảm bớt công lực của rượu trêи người, sau đó anh giả vờ say, lưỡi bắt đầu tê lại: “Rượu… rượu này đúng là không tệ… nào… rót đầy ly, Tú Lan, chúng ta cạn ly nào…”
“Được.”
Trịnh Tú Lan hai mắt sáng rỡ, vội vàng rót rượu cho anh.
Liên tiếp ba ly như vậy, Lâm Dương không còn gắng gượng được nữa, anh làm rơi chiếc ly trong tay xuống sàn, vỡ tan tành.
Còn Lâm Dương lúc này đã nằm dài trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Đám người Trịnh gia thấy vậy liền khựng cả lại.
“Anh Lâm? Bác sĩ Lâm?”
Trịnh Bắc Minh đặt ly rượu trong tay xuống, cần thận de dặt lay người anh.
Lâm Dương không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Tú Lan.
Trịnh Tú Lan cũng đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ nhàng đầy đây vai Lâm Dương, cười: “Anh Lâm, đừng đùa nữa, em biết anh vẫn chưa say, mau ngồi dậy đi!”
Nhưng Lâm Dương vẫn nằm yên như tượng.
“Anh Lâm?”
Trịnh Tú Lan lại tiếp tục hét lớn lên.
Lâm Dương giống như một xác chết vậy, có lay cỡ nào cũng không động đậy.
“Say rồi?”
Một thành viên của Trịnh gia è dè hỏi.
Aaaal Một luồng khí nóng bốc lên từ dưới bụng Lâm Dương.
Cái gì? Lâm Dương giật mình kinh hãi, ấn ngón tay lên cổ tay, cố gắng nghe thử nhịp tim của minh.
Nhịp tim này khiến anh sững sờ.
Mạch máu đập hỗn loạn, máu như đang sôi lên… Khốn kiếp! Anh nhìn vào trong ly rượu mình vừa uống, da đầu từ từ tê buốt.
Thứ rượu ở trong ly uống tách biệt thì không sao, nhưng dược lực của nó lại có thể kết hợp với rượu anh đã uống trước đó!
Y thuật của Lâm Dương đương nhiên là không có đổi thủ.
Thực ra anh chỉ cần ngửi là đã biết được thành phần của loại rượu trước đó, cũng đoán rằng nó vô hại nên mới yên tâm uống.
Còn loại rượu này… lại không hề như vậy.
Lâm Dương nắm trong lòng bàn tay thành phần của loại rượu này, anh không nghĩ rằng nó sẽ có hại cho mình nên quyết định uống cùng Trịnh Tú Lan.
Nhưng không ngờ được rằng, vừa uống xong lại khiến mạch tượng đập loạn xạ, máu sôi sùng sục, cả người bồn chồn bất an.
Lâm Dương phút chốc hồi tỉnh lại.
Bên trong rượu này… đã được bỏ thêm một loại dược liệu, dược liệu này không màu không mùi, rất dễ che đậy trong quá trình ủ rượu.
Và chính thứ dược liệu này đã khiến cả hai loại rượu cùng lúc phát huy uy lực, dẫn đến sự xuất hiện những dấu hiệu bất thường trêи cơ thề anh.
Thật sự không tài nào đề phòng nổi! Nhà họ Trịnh lại còn có chiêu độc như thế này! Nhưng mà cũng đúng, nhà họ Trịnh dù sao vẫn là gia tộc đông y, sự hiểu hiểu của bọn họ về đông y phải nói là đứng đầu trong nước.
Một gia tộc đông y như vậy, đương nhiên sẽ có một số linh đan thần dược mà đến cả Lâm Dương cũng không hình dung được.
Mặc dù vậy, Lâm Dương vẫn chưa đến mức mất di ý thức.
Anh lén đưa tay lên ấn vào vài huyệt trêи cơ thể, nhằm làm giảm bớt công lực của rượu trêи người, sau đó anh giả vờ say, lưỡi bắt đầu tê lại: “Rượu… rượu này đúng là không tệ… nào… rót đầy ly, Tú Lan, chúng ta cạn ly nào…”
“Được.”
Trịnh Tú Lan hai mắt sáng rỡ, vội vàng rót rượu cho anh.
Liên tiếp ba ly như vậy, Lâm Dương không còn gắng gượng được nữa, anh làm rơi chiếc ly trong tay xuống sàn, vỡ tan tành.
Còn Lâm Dương lúc này đã nằm dài trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Đám người Trịnh gia thấy vậy liền khựng cả lại.
“Anh Lâm? Bác sĩ Lâm?”
Trịnh Bắc Minh đặt ly rượu trong tay xuống, cần thận de dặt lay người anh.
Lâm Dương không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Tú Lan.
Trịnh Tú Lan cũng đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ nhàng đầy đây vai Lâm Dương, cười: “Anh Lâm, đừng đùa nữa, em biết anh vẫn chưa say, mau ngồi dậy đi!”
Nhưng Lâm Dương vẫn nằm yên như tượng.
“Anh Lâm?”
Trịnh Tú Lan lại tiếp tục hét lớn lên.
Lâm Dương giống như một xác chết vậy, có lay cỡ nào cũng không động đậy.
“Say rồi?”
Một thành viên của Trịnh gia è dè hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.