Chương 1532
Dạ Cầm
19/05/2022
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên phát giác ra điều gì, toàn thân
phát run, mạnh mẽ đưa tay ra muốn đóng cửa thủy tỉnh của chiếc xe lại.
Nhưng… đã không kịp nữa rồi!
“Vù vù vù vù…’ Một cây kim châm sắc lạnh ngay lập tức từ trong ngón tay của Lâm Dương bay ra.
“ÁIIm Lâm Tử Yên giận dữ hét lên, lập tức muốn bóp cò.
‘Phập!’ Kim châm cắm vào vùng cồ của cô ta, ngón tay đang dùng lực của cô ta lập tức không còn chút sức lực nào, cả người lập tức cứng ngắc.
Theo ngay sau đó còn có tất cả người của nhà họ Lâm.
Có điều là bọn họ đều không có sức để hít thở, tất cả người nhà họ Lâm ngay tại đó đều bị Lâm Dương khống chế.
Chiêu này vừa tung ra, Tô Nhan có thể nói là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô còn có thể cảm nhận được khẩu súng nhỏ tinh tế kia vẫn còn đang chĩa vào đầu mình, cả người đều đang run rầy nhè nhẹ. ỳ Cô cũng bội phục chính mình vì sao trong lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Cô rất muốn khóc.
Vành mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt như ngọc trai cũng không chịu thua kém mà lăn dài trên má.
Lâm Dương bước nhanh đến, một phát đầy tất cả những người nhà họ Lâm đang chắn trước đầu xe bị ngân châm làm đứng im kia ra, mở cửa xe xa, thư ký nhỏ lập tức nhảy xuống, khóc to chạy đến một chố cách xa chiếc xe.
Tô Nhan cũng bước xuống xe, đôi chân có hơi nhữn ra.
“Không sao chứ?“ Lâm Dương hỏi.
Tô Nhan nhìn anh một cái, đột nhiên đưa tay ra trực tiếp nhào vào trong lòng Lâm Dương khóc thất thanh.
Lâm Dương sững sờ, không thể tưởng tượng nồi nhìn Tô Nhan.
Anh lúng lúng mấp máy môi nhưng không lên tiếng, cuối cùng vẫn ôm lấy Tô Nhan, cứ đứng yên lặng như vậy.
Lúc này, Tô Nhan đã hoàn toàn phơi bày ra một mặt mềm yếu nhất trong nội tâm của mình.
Cô không có cách nào tiếp tục ngụy trang được nữa.
Không bao giờ có thể giả vờ kiên cường như không có gì được nữa rồi…
Lâm Dương yên lặng nhìn cô, yên lặng cảm nhận hết.
Anh dường như có thể lờ mờ nghe thấy được nhịp đập trái tìm của Tô Nhan.
Bầu không khí có phần dịu dàng…
Một lúc lâu sau, Tô Nhan dường như mới hồi phục lại được, cô mạnh mẽ đầy Lâm Dương ra, tùy tiện lau đi dòng lệ trên khóe mắt.
“Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi thất lễ rồi.” Tô Nhan nghiêng mặt đi, gò má phớt đỏ nói.
“Không sao, dưới tình huống như vậy, đồi thành cô gái nào cũng đều sẽ sợ hãi, cô đã thề hiện mình rất kiên cường rồi.” Lâm Dương khẽ cười nói.
“Cảm ơn.”
“Cô Ái Vân, cô quay lại trong xe trước ngồi chờ một chút nhé, tôi đi xử lý những người này.” Lâm Dương nói.
“Được.”
Tô Nhan gật đầu, liền cùng với thư ký nhỏ vẫn còn đang khóc thút thít lên xe của tiểu đội Ám Ưng.
Những người của tiểu đội Ám Ưng này sôi nổi dùng ánh mắt sùng bái nhìn bác sĩ Lâm.
Tuy rằng một chiêu vừa nãy của Lâm Dương chưa có ai nhìn rõ, có thể cứu thoát Tô Nhan và thư ký nhỏ từ trong tay Lâm Tử Yên chỉ trong chớp mắt, bản lĩnh ở đẳng cấp này đã vượt qua khả năng hiểu biết của rất nhiều người rồi!
2 lêl8 Đây căn bản không phải là bản lĩnh mà nhân loại có thể giải thích được!
Nhưng… đã không kịp nữa rồi!
“Vù vù vù vù…’ Một cây kim châm sắc lạnh ngay lập tức từ trong ngón tay của Lâm Dương bay ra.
“ÁIIm Lâm Tử Yên giận dữ hét lên, lập tức muốn bóp cò.
‘Phập!’ Kim châm cắm vào vùng cồ của cô ta, ngón tay đang dùng lực của cô ta lập tức không còn chút sức lực nào, cả người lập tức cứng ngắc.
Theo ngay sau đó còn có tất cả người của nhà họ Lâm.
Có điều là bọn họ đều không có sức để hít thở, tất cả người nhà họ Lâm ngay tại đó đều bị Lâm Dương khống chế.
Chiêu này vừa tung ra, Tô Nhan có thể nói là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô còn có thể cảm nhận được khẩu súng nhỏ tinh tế kia vẫn còn đang chĩa vào đầu mình, cả người đều đang run rầy nhè nhẹ. ỳ Cô cũng bội phục chính mình vì sao trong lúc này rồi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Cô rất muốn khóc.
Vành mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt như ngọc trai cũng không chịu thua kém mà lăn dài trên má.
Lâm Dương bước nhanh đến, một phát đầy tất cả những người nhà họ Lâm đang chắn trước đầu xe bị ngân châm làm đứng im kia ra, mở cửa xe xa, thư ký nhỏ lập tức nhảy xuống, khóc to chạy đến một chố cách xa chiếc xe.
Tô Nhan cũng bước xuống xe, đôi chân có hơi nhữn ra.
“Không sao chứ?“ Lâm Dương hỏi.
Tô Nhan nhìn anh một cái, đột nhiên đưa tay ra trực tiếp nhào vào trong lòng Lâm Dương khóc thất thanh.
Lâm Dương sững sờ, không thể tưởng tượng nồi nhìn Tô Nhan.
Anh lúng lúng mấp máy môi nhưng không lên tiếng, cuối cùng vẫn ôm lấy Tô Nhan, cứ đứng yên lặng như vậy.
Lúc này, Tô Nhan đã hoàn toàn phơi bày ra một mặt mềm yếu nhất trong nội tâm của mình.
Cô không có cách nào tiếp tục ngụy trang được nữa.
Không bao giờ có thể giả vờ kiên cường như không có gì được nữa rồi…
Lâm Dương yên lặng nhìn cô, yên lặng cảm nhận hết.
Anh dường như có thể lờ mờ nghe thấy được nhịp đập trái tìm của Tô Nhan.
Bầu không khí có phần dịu dàng…
Một lúc lâu sau, Tô Nhan dường như mới hồi phục lại được, cô mạnh mẽ đầy Lâm Dương ra, tùy tiện lau đi dòng lệ trên khóe mắt.
“Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi thất lễ rồi.” Tô Nhan nghiêng mặt đi, gò má phớt đỏ nói.
“Không sao, dưới tình huống như vậy, đồi thành cô gái nào cũng đều sẽ sợ hãi, cô đã thề hiện mình rất kiên cường rồi.” Lâm Dương khẽ cười nói.
“Cảm ơn.”
“Cô Ái Vân, cô quay lại trong xe trước ngồi chờ một chút nhé, tôi đi xử lý những người này.” Lâm Dương nói.
“Được.”
Tô Nhan gật đầu, liền cùng với thư ký nhỏ vẫn còn đang khóc thút thít lên xe của tiểu đội Ám Ưng.
Những người của tiểu đội Ám Ưng này sôi nổi dùng ánh mắt sùng bái nhìn bác sĩ Lâm.
Tuy rằng một chiêu vừa nãy của Lâm Dương chưa có ai nhìn rõ, có thể cứu thoát Tô Nhan và thư ký nhỏ từ trong tay Lâm Tử Yên chỉ trong chớp mắt, bản lĩnh ở đẳng cấp này đã vượt qua khả năng hiểu biết của rất nhiều người rồi!
2 lêl8 Đây căn bản không phải là bản lĩnh mà nhân loại có thể giải thích được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.