Chương 1536
Dạ Cầm
19/05/2022
“Tên nhóc thú vị.”
Lâm Chí Hằng gật gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy được, tôi sẽ cùng cậu đấu một trận nếu: tôi thắng rồi cậu nhải giao bọn người Lâm Tử Yên cho tôi! Nếu tôi thua rồi, tôi tùy cậu xử lý!”
Lâm Dương không nói gì, nhảy vọt lên trời, người nhẹ như én bay về hướng mảnh đất trống nơi sườn núi.
“Khinh công tốt!”
Lâm Chí Hằng hét to một tiếng, cũng nhảy vọt lên không, đáp xuống mảnh đất trống.
Đám người Thủy Bình Vân, Tô Nhan nhanh chóng xuống xe nhìn lên., Hai người vững.
Lâm Chí Hằng ngay tức khắc bày ra một thế võ.
Có điều ông ta chỉ dùng một tay đưa về phía trước, tay còn lại để sau lưng.
“Sao thế? Ông không dùng toàn lực?”
Lâm Dương kỳ quái hỏi.
“Rốt cuộc thì vậu cũng là lớp trẻ, tôi phải nhường cậu chứ!”
Lâm Chí Hằng nhàn nhạt nói.
“Vậy có thể ông sẽ phải hối hận đó!”
Ánh mắt Lâm Dương dần dần trở nên lạnh lẽo, nâng một tay lên, tay còn lại hướng về phía cánh tay mà vuốt.
“Vù vù vù vù vù… Một loạt ánh sáng bạc lấp lánh.
Liên thấy trêи cánh tay của anh từng cây từng cây kim châm sáng chói… Hô hấp của Lâm Chí Hằng nhất thời run rầy.
Lâm Dương dường như không có y định hạ thủ lưu tình.
Một khi ra tay, anh liền sẽ dốc toàn lực.
“Chuẩn bị xong rồi chứ, chú Hằng?”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Chú Hằng?”
Lâm Chí Hằng ngây người.
Nhìn thấy thần sắc của Lâm Chí Hằng, Lâm Dương cũng không khỏi sững người, mới ý thức được mình đã nói ra xưng hô theo thói quen.
Có điều anh vẫn kịp thời duy trì bình tĩnh, khiến người khác nhìn không ra được điểm khác thường. h “Tuổi tác của ông lớn hơn tôi, gọi ông một tiếng chú Hằng xem như là kính trọng ông, dù sao ông cũng đã nhường tôi.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Phải không? Xem ra tên nhóc thuộc: lớp sau cậu cũng khá dễ thương đó! Có điều tôi phải nói cho cậu biết, cho dù cậu có xưng hô với tôi như thế này, lát nữa tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu, tốt nhất là cậu hãy dùng toàn lực của mình đi!!”
Lâm Chí Hằng cười, hừ một tiếng, trong mắt toàn là ý chí chiến đấu.
“Vậy ông xem cho kỹ đây!”
Lâm Dương nắm chặt nắm đấm.
“Vù vù vù vù vù…
Kim châm ở trên cánh tay anh đột nhiên bắt đầu rung lắc dữ dội, hơn nữa kim châm còn đâm vào trong cánh tay anh một chút.
Giống như xương:cốt trong cánh tay có một miếng nam châm, hút toàn bộ những cây kim châm này vào trong.
Không bao lâu sau, tất cả kim châm đã đâm toàn bộ vào trong cánh tay, không nhìn thấy nữa.
Lâm Chí Hằng cảm thấy da đầu tê dại.
Ông ta chưa từng nhìn thấy chiêu thức như thế này.
Tuy rằng đã từng nghe nói vị Thiên Kiêu trẻ tuổi này là một võ y đáng sợ, nhưng hôm nay thấy được vẫn khiến người ta kinh hãi.
Lâm Chí Hằng gật gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy được, tôi sẽ cùng cậu đấu một trận nếu: tôi thắng rồi cậu nhải giao bọn người Lâm Tử Yên cho tôi! Nếu tôi thua rồi, tôi tùy cậu xử lý!”
Lâm Dương không nói gì, nhảy vọt lên trời, người nhẹ như én bay về hướng mảnh đất trống nơi sườn núi.
“Khinh công tốt!”
Lâm Chí Hằng hét to một tiếng, cũng nhảy vọt lên không, đáp xuống mảnh đất trống.
Đám người Thủy Bình Vân, Tô Nhan nhanh chóng xuống xe nhìn lên., Hai người vững.
Lâm Chí Hằng ngay tức khắc bày ra một thế võ.
Có điều ông ta chỉ dùng một tay đưa về phía trước, tay còn lại để sau lưng.
“Sao thế? Ông không dùng toàn lực?”
Lâm Dương kỳ quái hỏi.
“Rốt cuộc thì vậu cũng là lớp trẻ, tôi phải nhường cậu chứ!”
Lâm Chí Hằng nhàn nhạt nói.
“Vậy có thể ông sẽ phải hối hận đó!”
Ánh mắt Lâm Dương dần dần trở nên lạnh lẽo, nâng một tay lên, tay còn lại hướng về phía cánh tay mà vuốt.
“Vù vù vù vù vù… Một loạt ánh sáng bạc lấp lánh.
Liên thấy trêи cánh tay của anh từng cây từng cây kim châm sáng chói… Hô hấp của Lâm Chí Hằng nhất thời run rầy.
Lâm Dương dường như không có y định hạ thủ lưu tình.
Một khi ra tay, anh liền sẽ dốc toàn lực.
“Chuẩn bị xong rồi chứ, chú Hằng?”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Chú Hằng?”
Lâm Chí Hằng ngây người.
Nhìn thấy thần sắc của Lâm Chí Hằng, Lâm Dương cũng không khỏi sững người, mới ý thức được mình đã nói ra xưng hô theo thói quen.
Có điều anh vẫn kịp thời duy trì bình tĩnh, khiến người khác nhìn không ra được điểm khác thường. h “Tuổi tác của ông lớn hơn tôi, gọi ông một tiếng chú Hằng xem như là kính trọng ông, dù sao ông cũng đã nhường tôi.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Phải không? Xem ra tên nhóc thuộc: lớp sau cậu cũng khá dễ thương đó! Có điều tôi phải nói cho cậu biết, cho dù cậu có xưng hô với tôi như thế này, lát nữa tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu, tốt nhất là cậu hãy dùng toàn lực của mình đi!!”
Lâm Chí Hằng cười, hừ một tiếng, trong mắt toàn là ý chí chiến đấu.
“Vậy ông xem cho kỹ đây!”
Lâm Dương nắm chặt nắm đấm.
“Vù vù vù vù vù…
Kim châm ở trên cánh tay anh đột nhiên bắt đầu rung lắc dữ dội, hơn nữa kim châm còn đâm vào trong cánh tay anh một chút.
Giống như xương:cốt trong cánh tay có một miếng nam châm, hút toàn bộ những cây kim châm này vào trong.
Không bao lâu sau, tất cả kim châm đã đâm toàn bộ vào trong cánh tay, không nhìn thấy nữa.
Lâm Chí Hằng cảm thấy da đầu tê dại.
Ông ta chưa từng nhìn thấy chiêu thức như thế này.
Tuy rằng đã từng nghe nói vị Thiên Kiêu trẻ tuổi này là một võ y đáng sợ, nhưng hôm nay thấy được vẫn khiến người ta kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.