Chương 1543
Dạ Cầm
19/05/2022
“Vâng!”
Những người thuộc hạ Thủy Bình Vân mang đến bận rộn nhét đám người nhà họ Lâm lên xe.
“Đừng mà! Đừng mài!”
“Thả tôi ra! Tôi không muốn chết!”
“Bác sĩ Lâm, tha cho chúng tôi đi!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên đến chín tầng mây.
Nhưng vào ngay lúc này, Lâm Dương đột nhiên phất phất tay: “Tất cả dừng lại!”
Mọi người dừng lại động tác ngay lập tức.
“Chủ tịch Lâm, sao vậy ạ?” Thủy Bình Vân nghi hoặc hỏi.
Trên mặt cô ấy ngay lúc này toàn là sùng bái, ánh mắt nhìn Lâm Dương cô cùng nóng bỏng.
E là không có người phụ nữ nào có thể chống đỡ nồi người như Lâm Dương.
Vốn đã có vẻ ngoài như một thiên thần, lại có võ công hệt như thần linh, người như vậy, bản thân vốn dĩ chính là thần.
Thủy Bình Vân đột nhiên vô cùng vui mừng vì bản thân đang làm việc cho bác sĩ Lâm.
Mà lại còn là cam tâm tình nguyện.
“Đừng giết bọn họ! Tôi thay đổi chủ ý.
rồi.” Lâm Dương nói.
“Vậy…
“Phế hết võ công của bọn họ, đánh gãy hết tay chân đi.“ Lâm Dương nhàn nhạt nói: “Sau đó mang theo cả Lâm Chí Hằng ở bên kia đưa hết về nhà họ Lâm ở Yến Kinh!”
Thủy Bình Vân hô hấp căng thằng, láng máng hiều được ý của Lâm Dương, lập tức gật đầu: “Chủ tịch Lâm, tôi lập tức đi sắp xếp!”
Phan Yến Tử ngồi trong xe vừa nghe đã không biết nên vui mừng hay là nên sợ hãi, cả người chỉ có thể điên cuồng run rầy.
ản3 i92 St ‘hướng 923; k “” MẨ Lâm Dương xoay người nhìn Lâm Chí Hằng vẫn còn nằm bất động trên mặt đất ở bên kia nói: “Chú Hằng! Nếu như chú đã muốn đưa đám người này đi, vậy tôi thành toàn cho chú!”
Âm thanh truyền đến, Lâm Chí Hằng không nói lời nào, chỉ trừng lớn đôi mắt, ngây ngốc nhìn bóng dáng kia.
Rốt cuộc ông ta cũng không thể chống đỡ nồi nữa.
Đau đớn kịch liệt cùng với sức lực bị tiêu hao khiến cho đầu óc ông ta trở nên nặng nề, sau cùng trước mắt tối đen, rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi Lâm Chí Hằng tỉnh dậy lần nữa đã không biết là trôi qua bao lâu rồi.
Ông ta phát hiện mình đang nằm trong một phòng bệnh trắng tinh.
Trên người cắm không ít kim châm, =. B14 còn có mấy cái ống dẫn.
Hai tay được bó thạch cao, trên người thì bị bao bọc lại thành cái bánh chưng.
Đây là đâu?
Trong lòng Lâm Chí Hằng nghi hoặc.
Khi ông ta nhìn rõ chiếc đồng hồ mang phong cách cổ xưa đang treo trên bức tường, lập tức phản ứng trở lại.
Đây là phòng bệnh thứ 12 của nhà họ.
Phan.
Trước đây ông ta bị thương đã từng dưỡng bệnh ở đây một khoảng thời gian!
Ông ta đang ở nhà họ Lâm!
“Ông tỉnh rồi?”
Cửa bị đẩy ra, một đám người bước vào trong.
Những người thuộc hạ Thủy Bình Vân mang đến bận rộn nhét đám người nhà họ Lâm lên xe.
“Đừng mà! Đừng mài!”
“Thả tôi ra! Tôi không muốn chết!”
“Bác sĩ Lâm, tha cho chúng tôi đi!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên đến chín tầng mây.
Nhưng vào ngay lúc này, Lâm Dương đột nhiên phất phất tay: “Tất cả dừng lại!”
Mọi người dừng lại động tác ngay lập tức.
“Chủ tịch Lâm, sao vậy ạ?” Thủy Bình Vân nghi hoặc hỏi.
Trên mặt cô ấy ngay lúc này toàn là sùng bái, ánh mắt nhìn Lâm Dương cô cùng nóng bỏng.
E là không có người phụ nữ nào có thể chống đỡ nồi người như Lâm Dương.
Vốn đã có vẻ ngoài như một thiên thần, lại có võ công hệt như thần linh, người như vậy, bản thân vốn dĩ chính là thần.
Thủy Bình Vân đột nhiên vô cùng vui mừng vì bản thân đang làm việc cho bác sĩ Lâm.
Mà lại còn là cam tâm tình nguyện.
“Đừng giết bọn họ! Tôi thay đổi chủ ý.
rồi.” Lâm Dương nói.
“Vậy…
“Phế hết võ công của bọn họ, đánh gãy hết tay chân đi.“ Lâm Dương nhàn nhạt nói: “Sau đó mang theo cả Lâm Chí Hằng ở bên kia đưa hết về nhà họ Lâm ở Yến Kinh!”
Thủy Bình Vân hô hấp căng thằng, láng máng hiều được ý của Lâm Dương, lập tức gật đầu: “Chủ tịch Lâm, tôi lập tức đi sắp xếp!”
Phan Yến Tử ngồi trong xe vừa nghe đã không biết nên vui mừng hay là nên sợ hãi, cả người chỉ có thể điên cuồng run rầy.
ản3 i92 St ‘hướng 923; k “” MẨ Lâm Dương xoay người nhìn Lâm Chí Hằng vẫn còn nằm bất động trên mặt đất ở bên kia nói: “Chú Hằng! Nếu như chú đã muốn đưa đám người này đi, vậy tôi thành toàn cho chú!”
Âm thanh truyền đến, Lâm Chí Hằng không nói lời nào, chỉ trừng lớn đôi mắt, ngây ngốc nhìn bóng dáng kia.
Rốt cuộc ông ta cũng không thể chống đỡ nồi nữa.
Đau đớn kịch liệt cùng với sức lực bị tiêu hao khiến cho đầu óc ông ta trở nên nặng nề, sau cùng trước mắt tối đen, rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi Lâm Chí Hằng tỉnh dậy lần nữa đã không biết là trôi qua bao lâu rồi.
Ông ta phát hiện mình đang nằm trong một phòng bệnh trắng tinh.
Trên người cắm không ít kim châm, =. B14 còn có mấy cái ống dẫn.
Hai tay được bó thạch cao, trên người thì bị bao bọc lại thành cái bánh chưng.
Đây là đâu?
Trong lòng Lâm Chí Hằng nghi hoặc.
Khi ông ta nhìn rõ chiếc đồng hồ mang phong cách cổ xưa đang treo trên bức tường, lập tức phản ứng trở lại.
Đây là phòng bệnh thứ 12 của nhà họ.
Phan.
Trước đây ông ta bị thương đã từng dưỡng bệnh ở đây một khoảng thời gian!
Ông ta đang ở nhà họ Lâm!
“Ông tỉnh rồi?”
Cửa bị đẩy ra, một đám người bước vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.