Chương 1591
Dạ Cầm
25/05/2022
Lúc này, Mã Hải đã cầm 1 tờ hóa đơn bước vào.
“Chủ tịch Lâm, đã thống kê xong rồi!”
Mã Hải cung kính đáp.
“Tổng cộng đã tổn thất hết bao nhiêu?” Lâm Dương hỏi.
“Thưa chủ tịch, tổng thiệt hại những món đồ mà ông Hà đã làm hỏng là 1 triệu 750 ngàn tỷ! Đây là hóa đơn, mời xem qua!” Mã Hải đặt tờ hóa đơn xuống trước mặt Hà Mã Vinh.
Hà Mã Vinh mở to 2 mắt, thất thần nhìn vào tờ hóa đơn, cả người bất động như hóa đá.
Một lúc sau, anh ta mới định thần lại, bật cười thành tiếng: “ha ha ha ha ha, chủ tịch Lâm, trò đùa này của anh cũng vui thật đấy, chỉ làm hỏng vài thứ sao lại có thể lên đến 1 triệu 750 ngàn tủ cơ chứ? Anh định trêu tôi đấy à? Ha ha ha ha, buồn cười quá đi.”
“Tôi không hề đùa với anh!” Phấn Lâm lắc đầu: “Những thứ ấy đều đắt giá như vậy đó!”
Hà Mã Vinh nghe như sét đánh bên tai.
Anh ta kinh ngạc nhìn Lâm Dương, ánh mắt bắt đầu dịu lại.
“Chủ tịch Lâm, anh có ý gì? Anh…anh đang giăng bẫy tôi? Mấy món đồ ấy làm sao có thể đắt đến vậy được? Tôi..tôi không tin!”
“Anh không tin cũng không còn cách nào khác! Những bức tranh ấy thật ra đều là do tôi vẽ, những bình gốm anh làm vỡ cũng là chính tay tôi làm! Chúng đáng giá bao nhiêu đương nhiên phải do tôi quyết định! Tôi cảm thấy chúng đáng giá 1 triệu 7B0 ngàn tỷ, vậy thì giá của chúng chính là 1 triệu 750 ngàn tỷ! Có vấn đề gì sao?”
Phấn Lâm bình thản đáp.
“Anh…chủ tịch Lâm, anh anh anh… tôi tôi…chủ tịch Lâm, đừng có đùa nữa, vừa nãy tôi có hơi quá đà, tôi nói rồi tôi sẽ đền, chúng ta đừng làm quá lên như vậy có được không?” Hà Mã Vinh khóc không ra nước mắt, lắp bắp nói.
Anh ta có chết cũng không dám tin những thứ ấy có thề đắt đến thế.
Càng tin rằng Lâm Dương đang làm khó mình.
“Hà Mã Vinh, không không đùa với anh, cũng không có tâm trạng đề đùa với anh.”
“Chủ tịch Lâm, hay là thế này…tôi…tôi đưa cho anh 70 tỷ được không?” HãM Vinh vội nói.
Lâm Dương không nói gì.
“350 tỷ? Thế nào?”
Lâm Dương vẫn không đáp lại.
“3500 tỷ! Từng ấy là được rồi chứ gì?”
Lâm Dương vẫn tiếp tục giữ im lặng.
“Anh…được thôi! Coi như tôi có mắt như mù mới đi kết anh với anh! Chủ tịch Lâm! Tôi cho anh 35000 tỷ! Lần này thì thoả mãn rồi chứ? Hà Mã Vinh dáng vẻ tức tối, bất lực.
Lâm Dương vẫn lắc đầu.
“Hà Mã Vinh, tôi cho anh 70 tỷ, coi như phí chuyền nhượng sở hữu ngọn đồi quặng đá tím, anh cầm số tiền này và phải biến khỏi tầm mắt của tôi.”
“Cái gì? 70…70 tỷ??”
Hà Mã Vinh sững sốt, vội vàng nói: “chủ tịch Lâm, sao có thể vậy chứ? Ngọn đồi quặng đá tím ấy là bán với giá 1 triệu 7B0 ngàn tỷ cơ mà? Anh lại….chỉ đưa cho tôi số lẻ! Không được! Tuyệt đối không được!!”
“Hà Mã Vinh! Anh thật sự cho rằng sẽ có người bỏ ra 1 triệu 7B0 ngàn tỷ chỉ để mua ngọn đồi ấy sao? Nếu không phải nhờ tôi nâng giá, thì ngọn đồi cằn cỗi ấy không bao giờ có giá đó! Càng huống hồ anh không có khả năng sẽ lấy được khoản tiền ấy, bởi vì bên phía nhà họ Dương sẽ không thanh toán khoản với mức giá này, lấy được.
tiền từ nhà họ Dương còn khó hơn cả lên trời,có thề đến cuối cùng, anh thậm chưa còn mất cả mạng! Suy cho cùng anh không thể đấu lại người nhà họ Dương!” Phấn Lâm đáp.
“Vì vậy anh…anh muốn độc chiếm ngọn đồi từ tôi? Muốn biến tiền của tôi thành của riêng anh?“ Hà Mã Vinh hai mắt đỏ rực, cắn răng nói.
Lâm Dương đứng dậy, đi đến trước mặt Hà Mã Vinh, lạnh lùng đáp: “Lúc đầu tôi không hề có dự định này, mục đích gọi anh đến là muốn thương lượng cùng anh, trong vòng 10 ngày, khi ngọn đồi vẫn chưa bị giao vào tay nhà hỏi Dương, tôi muốn cho.
“Chủ tịch Lâm, đã thống kê xong rồi!”
Mã Hải cung kính đáp.
“Tổng cộng đã tổn thất hết bao nhiêu?” Lâm Dương hỏi.
“Thưa chủ tịch, tổng thiệt hại những món đồ mà ông Hà đã làm hỏng là 1 triệu 750 ngàn tỷ! Đây là hóa đơn, mời xem qua!” Mã Hải đặt tờ hóa đơn xuống trước mặt Hà Mã Vinh.
Hà Mã Vinh mở to 2 mắt, thất thần nhìn vào tờ hóa đơn, cả người bất động như hóa đá.
Một lúc sau, anh ta mới định thần lại, bật cười thành tiếng: “ha ha ha ha ha, chủ tịch Lâm, trò đùa này của anh cũng vui thật đấy, chỉ làm hỏng vài thứ sao lại có thể lên đến 1 triệu 750 ngàn tủ cơ chứ? Anh định trêu tôi đấy à? Ha ha ha ha, buồn cười quá đi.”
“Tôi không hề đùa với anh!” Phấn Lâm lắc đầu: “Những thứ ấy đều đắt giá như vậy đó!”
Hà Mã Vinh nghe như sét đánh bên tai.
Anh ta kinh ngạc nhìn Lâm Dương, ánh mắt bắt đầu dịu lại.
“Chủ tịch Lâm, anh có ý gì? Anh…anh đang giăng bẫy tôi? Mấy món đồ ấy làm sao có thể đắt đến vậy được? Tôi..tôi không tin!”
“Anh không tin cũng không còn cách nào khác! Những bức tranh ấy thật ra đều là do tôi vẽ, những bình gốm anh làm vỡ cũng là chính tay tôi làm! Chúng đáng giá bao nhiêu đương nhiên phải do tôi quyết định! Tôi cảm thấy chúng đáng giá 1 triệu 7B0 ngàn tỷ, vậy thì giá của chúng chính là 1 triệu 750 ngàn tỷ! Có vấn đề gì sao?”
Phấn Lâm bình thản đáp.
“Anh…chủ tịch Lâm, anh anh anh… tôi tôi…chủ tịch Lâm, đừng có đùa nữa, vừa nãy tôi có hơi quá đà, tôi nói rồi tôi sẽ đền, chúng ta đừng làm quá lên như vậy có được không?” Hà Mã Vinh khóc không ra nước mắt, lắp bắp nói.
Anh ta có chết cũng không dám tin những thứ ấy có thề đắt đến thế.
Càng tin rằng Lâm Dương đang làm khó mình.
“Hà Mã Vinh, không không đùa với anh, cũng không có tâm trạng đề đùa với anh.”
“Chủ tịch Lâm, hay là thế này…tôi…tôi đưa cho anh 70 tỷ được không?” HãM Vinh vội nói.
Lâm Dương không nói gì.
“350 tỷ? Thế nào?”
Lâm Dương vẫn không đáp lại.
“3500 tỷ! Từng ấy là được rồi chứ gì?”
Lâm Dương vẫn tiếp tục giữ im lặng.
“Anh…được thôi! Coi như tôi có mắt như mù mới đi kết anh với anh! Chủ tịch Lâm! Tôi cho anh 35000 tỷ! Lần này thì thoả mãn rồi chứ? Hà Mã Vinh dáng vẻ tức tối, bất lực.
Lâm Dương vẫn lắc đầu.
“Hà Mã Vinh, tôi cho anh 70 tỷ, coi như phí chuyền nhượng sở hữu ngọn đồi quặng đá tím, anh cầm số tiền này và phải biến khỏi tầm mắt của tôi.”
“Cái gì? 70…70 tỷ??”
Hà Mã Vinh sững sốt, vội vàng nói: “chủ tịch Lâm, sao có thể vậy chứ? Ngọn đồi quặng đá tím ấy là bán với giá 1 triệu 7B0 ngàn tỷ cơ mà? Anh lại….chỉ đưa cho tôi số lẻ! Không được! Tuyệt đối không được!!”
“Hà Mã Vinh! Anh thật sự cho rằng sẽ có người bỏ ra 1 triệu 7B0 ngàn tỷ chỉ để mua ngọn đồi ấy sao? Nếu không phải nhờ tôi nâng giá, thì ngọn đồi cằn cỗi ấy không bao giờ có giá đó! Càng huống hồ anh không có khả năng sẽ lấy được khoản tiền ấy, bởi vì bên phía nhà họ Dương sẽ không thanh toán khoản với mức giá này, lấy được.
tiền từ nhà họ Dương còn khó hơn cả lên trời,có thề đến cuối cùng, anh thậm chưa còn mất cả mạng! Suy cho cùng anh không thể đấu lại người nhà họ Dương!” Phấn Lâm đáp.
“Vì vậy anh…anh muốn độc chiếm ngọn đồi từ tôi? Muốn biến tiền của tôi thành của riêng anh?“ Hà Mã Vinh hai mắt đỏ rực, cắn răng nói.
Lâm Dương đứng dậy, đi đến trước mặt Hà Mã Vinh, lạnh lùng đáp: “Lúc đầu tôi không hề có dự định này, mục đích gọi anh đến là muốn thương lượng cùng anh, trong vòng 10 ngày, khi ngọn đồi vẫn chưa bị giao vào tay nhà hỏi Dương, tôi muốn cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.