Chương 1692
Dạ Cầm
28/05/2022
Chương 1692:
“Nói nhảm, lấy thần giới là một trong những nhiệm vụ của đội trật tự chúng tôi, hiểu không!“ Người đàn ông phẫn nộ nói.
“Vậy thì ông nói không sai rồi!”
Lâm Dương nói: “Các người quả thật là kẻ địch của tôi.”
Trịnh Đan hít khí lạnh: Thật đúng là dám nói!
“Cậu!”
Tất cả mọi người lập tức nôi giận.
Vài người có tính tình nóng “nムmuôn xông lên đánh nhau “Dừng tay! Các người làm gì vậy hả? Muốn vi phạm quy định của đội Sao?”
Lương Tuấn Hùng thấp giọng quát.
“Nhưng, sư tỷ..thằng nhóc thối này quá ngông cuồng!” Có người không cam lòng nói.
“Cậu ấy ngông cuồng thì cứ ngông cuồng thôi! Tôi thấy mặt mũi vị sư đệ này rất lạ, hẳn gia nhập vào Đông Hoàng giáo chúng ta không lâu!
Không hiểu rõ Đông Hoàng @lZồi chúng ta, cho nên nói chuyện có €RúY không dùng đầu óc, mọi người đừng ae rrrnh so đo với cậu ấy!“ Lương Tuấn Hùng thấp giọng nói.
“Vậy ý của sư tỷ là…”
“Người này cái gì cũng không hiểu, vừa gia nhập giáo ta, thực lực còn yếu, nếu cậu ấy không muốn rời khỏi đại hội, cứ đưa cậu ấy theo bên cạnh, phái người chăm sóc cậu ấy.”
Lương Tuấn Hùng nói.
“Sư tỷ, chuyện này…”
“Thằng nhóc này ngông cuồng như vậy, chúng ta còn đề ý cậu tÑlấnf gì? Cậu ta không chịu đi, cứ vứt cậu ta ở đây thôi!”
Có người tức giận bất bình nói.
Nhưng thái độ Lương Tuấn Hùng lại rất kiên định và nghiêm khắc.
“Các người có ý gì? Ý định ban đầu của đội trật tự chúng ta là gì? Bảo vệ trật tự trong giáo, bảo tồn thực lực của giáo, bây giờ đại hội đã bắt đầu, mỗi giờ mỗi phút đều có người trong giáo ta bị thương vong, chúng ta nhât Ñằdinh phải ngăn chặn tất cà chuyện đó, có thể cứu ai thì cứu người đó[email protected] Lâm sư đệ ở nơi dã ngoại hoang Wữ?
Đây chẳng phải vi phạm tông chỉ của đội trật tự sao?“ Lương Tuấn Hùng hừ một tiếng nói.
Mọi người á khẩu không nói nên lời.
“Phan sư đệ, cậu theo chúng tôi, không có ý kiến chứ?” Lương Tuấn Hùng nhìn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Mọi người biết đông hoàng thần giới ở đâu không?”
Câu hỏi này khiên Lương Tuân Hùng bất ngờ.
“Tôi không biết” Lương Tuân Hùng nhàn nhạt nói.
Lâm Dương lặng lẽ chăm chú nhìn cô ta, lại âm thầm liếc nhìn Trịnh Đan.
Lúc này vẻ mặt Trịnh Đan có chút hoảng hốt.
Lâm Dương suy nghĩ chốc lát, trầm giọng nói: “Nếu các người bây giờ xuất phát đến thần giới, tôi có thề lựa chọn đi theo các người!”
“Lấy được thần giới, đại hội sẽ kết thúc, tất cả chém giết cũng sẽ biến mất, cho nên trước mắt lấy thần giới là mục tiêu hàng đầu của chúng tôi!”
Lương Tuấn Hùng nói.
“Nếu Lương sư tỷ không biết vị trí cụ thể của đông hoàng thần giáo ở đâu, vậy để vị Trịnh sư muội này của tôi đưa mọi người đi“ Lâm Dương chỉ Trịnh Đan nói.
“Ô? Trịnh sư muội biết vị trí của thần giới sao?”
“Cô ta nói…cô ta biết!”
Lâm Dương nhàn nhạt nhìn Trịnh Đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.