Chương 1728
Dạ Cầm
28/05/2022
Chương 1728:
Ẩm! Ẩm! Ẩm! Ẩm! Ẩm…
Từng luồng ánh sáng đỏ kinh khủng tỏa ra từ trên nắm đấm của lão già, điên cuồng tấn công về phía Lâm Dương.
Lâm Dương vội vàng lùi lại tránh né.
Nhưng… ánh sáng đỏ này quá dày l1: 2L sMOL Anh vừa mới cùng kéo ra một khoảng Ánh sáng đỏ đánh nát tảng đá lớn, Cho dù Lâm Dương muốn tránh cũng Ẩm!
Cuối cùng.
Lồng ngực rắn chắc của Lâm Dương bị ăn một cú đấm đỏ.
Cơ thể của anh liên tiếp lui về phía sau, lồng ngực máu thịt be bét, tất cả phòng ngự cũng bởi vì một kích này mà sụp đổ.
Ẩm ầm ầm ầm…
Bị mất lớp phòng ngự, những ánh §ắng đỏ còn lại như đi vào chỗ không người phát điên nện lên trên người anh.
Những tiếng nặng nề dài dằng dặc vang lên không ngừng.
Cơ thể của Lâm Dương bị ánh sáng đỏ đập cho đến mức máu thịt be bét, da tróc thịt bong, liên tiếp lui về phía sau.
Cuối cùng.
Ẩm!
Một luồng ánh sáng đỏ kinh khủng trực tiếp đập vào ngực của anh.
Cả người anh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống bên bờ vực, không có động tĩnh.
Trận chiến, kết thúc?
Lão già cũng ngừng lại, thở hắt ra.
Bốn phía, yên tĩnh im ắng.
Tất cả mọi người đều trừng lớn hai =1 4i ¿Lsuet “Chết… Chết rồi??”
“Không biết…”
“Hẳn là chết rồi…”
“Đây chính là “Bất Bại Thần Công”
“Thua ở dưới thần công này, cũng ““Bất Bại Thần Công” này, quả nhiên lanh bất hư truyền!”
Mọi người run giọng nghị luận, ai nấy “Được tồi, tiếp theo, mấy người còn có ai muốn khiêu chiến lão phu không? Lên hết đi, lão phu còn chưa giết đã tay đâu!”
Lão già nhồ ra một ngụm khí, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lẽo, mở miệng nói.
Đám người quay sang nhìn nhau, lại hồkde; không có ai dám lên đánh tiếp.
Lúc này, chỉ sợ có là trưởng lão, cũng chưa chắc có thể giải quyết được?
Lý Mạc Vân hít một hơi thật sâu, liếc nhau một cái với Liễu Thị Phụng, hai người yên lặng gật đầu, giống như là đã đưa ra quyết định gì, đang muốn tiến lên một bước.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khàn khàn truyền đến.
“Lão già, tôi còn chưa chết đâu, ông lại vội vã muốn khiêu chiến một người nữa sao?”
Lời này vừa ra, trong nháy mắt xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lão già cũng bỗng nhiên quay người lại, nhìn về phía giọng nói.
Đã thấy Lâm Dương nằm bên bờ vực đột nhiên nâng hai tay lên, hơi run rầy + si sỤCt chống đỡ cơ thề, đứng lên một lần nữa: Màn xuất hiện này khiến mọi người hoàn toàn choáng váng.
“Cái gì? Cậu… còn chưa chết?”
Lão già cũng vô cùng bất ngờ.
Ông ta nhớ kỹ rõ ràng là mình đã đánh trúng trái tim của Lâm Dương rồi mà!
Dựa theo cường độ lúc đó của ông ta, người này chắc chắn sẽ phải chết không.
Vì sao cậu ta vẫn còn sống?
Có phải chỗ nào xảy ra vấn đề gì hay không?
Lão già nhìn Lâm Dương chằm chằm.
Lại thấy Lâm Dương run run rẩy rầy đứng lên, sau đó ngón tay run tầy lấy ra một cây ngân châm từ bên hông, nhẹ nhàng đâm vào lồng ngực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.