Chương 1736
Dạ Cầm
28/05/2022
Chương 1736:
“Lương Tuấn Hùng!”
Cả người Lương Tuấn Hùng run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Dương, cũng không biết anh muốn làm gì, do dự một chút, vẫn tiến lên mấy bước, phối hợp lên tiếng.
“Vâng, sao… sao thế?”
“Tôi lại hỏi cô, giết hại đệ tử trong giáo, còn sai khiến đệ tử trong giáo tự giết lẫn nhau, phải xử lý như thế nào?”
Lâm Dương chất vấn.
“Người giết hại đệ tử trong giáo, không cần biết tình tiết có cực kì nghiêm trọng không, đều phải dùng cực hình, chém đầu làm gương!” Lương Tuấn Hùng nói.
“Vậy người mưu phản vị trí giáo chủ, không nghe theo lời dặn dò trước khi chết của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì nên như thế nào?” Lâm Dương hỏi lại.
“Vẫn… vẫn dùng cực hình.” Lương Tuấn Hùng lưỡng lự nói.
Trong mơ hồ, dường như cô đã hiểu được ý của Lâm Dương, sắc mặt càng mất tự nhiên, thấp giọng nói.
“Tôi là đường chủ của Thanh Hà đường, nhất định phải giữ gìn đại nghĩa trong giáo, bây giờ, tôi sẽ thực hiện quy định của giáo! Mọi người tuyệt đối không được can thiệp, nghe thấy không?
Nếu ai dám đối đầu với tôi, đó chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo! Chính là coi thường Đông Hoàng Giáo, chính là phản bội giáo!” Lâm Dương chỉ vào vô số đệ tử ở đây, la lên!
Sắc mặt của không ít người trắng bệch ra trong chốc lát.
Phản bội giáo?
Cái tội thật lớn!
Tên Lâm Dương này, chỉ với dăm ba câu đã đặt mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo rồi.
Kể từ đó, rất nhiều trưởng lão đệ tử không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
“Đường chủ Lâm! Cậu nói như vậy, vậy tôi hỏi cậu, cậu định dọn dẹp Đông Hoàng Giáo, trừng trị kẻ có tội như thế nào?” Một trưởng lão không đi cướp đoạt nhãn thần Đông Hoàng hừ lạnh lên tiếng.
“Đương nhiên là dựa theo quy định trong giáo để trừng trị.”
“Nhưng trừng trị kẻ có tội, phải là Thái Thượng trưởng lão chấp hành!”
“Thái Thượng trưởng lão không có ở đây, các vị trưởng lão lại là như thế, chức trách trừng phạt này cứ để tôi gánh vác đi.”
Lâm Dương lạnh lẽo quát khẽ, rút ngân châm trên người ra, sau đó đâm vào trong cơ thể một lần nữa.
Vào lúc này, khí thế của anh lại xảy ra biến hóa.
Nhưng lúc này Lâm Dương lại không nóng nảy, ngang ngược bằng lúc trước.
Ngược lại, bỗng nhiên bây giờ anh lại trở nên tỉnh táo, khí thế quanh người cũng đang dần dần bình tĩnh yên ắng lại, con sư tử tức giận lúc trước đã biến thành đá lớn núi cổ, không thể lay động.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Lại thấy Lâm Dương vọt tới, đột nhiên lao về bên trong đám trưởng lão đang chém giết cướp đoạt kia, trực tiếp nắm chặt lấy một trưởng lão ở bên ngoài, đánh một chưởng tới.
ÂmI Trưởng lão kia không kịp chuẩn bị, bị chưởng này làm vỡ nát trái tim mà chết.
Các đệ tử xung quanh vô cùng sợ hãi.
Nhưng những người đang chém giết tranh đoạt nhẫn thần này căn bản không hề chú ý tới bên ngoài đã có trưởng lão chết đi.
Toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều ở bên trên nhẫn thần.
Lâm Dương thì tiếp tục ra tay.
“Ngũ trưởng lão! Xui khiến đệ tử tự giết lẫn nhau! Đáng chết!”
“Thất trưởng lão! Bắt ép đệ tử vô tội chịu chết, phải trường trị!”
“Cửu trưởng lão, không nghe theo lời dạy và vô số quy định trong giáo, không thể tha thứ!”
Lâm Dương vừa giết, và tuyên bố tội của bọn họ.
Các trưởng lão căn bản không đề đề phòng Lâm Dương, cũng sẽ không muốn phòng bị Lâm Dương, sự tham lam mãnh liệt đã khiến bọn họ hoàn toàn không thấy được nguy hiểm đến từ sau lưng.
Kết quả là, từng trưởng lão lần lượt ngã trên mặt đất, không còn hô hấp nữa.
Những cái kia tranh đoạt liều đoạt người càng thêm ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.