Chương 1907
Dạ Cầm
23/06/2022
Chương 1907:
“Bác sĩ Lâm, nếu cố chấp tấn công, kết quả sẽ chỉ là hai bên tổn hại! Lão phu có ý thế này, nếu có thể giải quyết nhỏ thôi, thì không còn gì tốt hơn! Cho nên… Lão phu có một đề nghị, hi vọng bác sĩ Lâm có thể suy xét!”
“Đề nghị gì?”
“Lão phu và bác sĩ Lâm tranh tài một trận “Ông đấu với tôi sao?”
Bỗng nhiên Lâm Dương nhíu mày.
“Nếu bác sĩ Lâm có thể đánh bại lão phu, người của nhà họ Dương sẽ tùy bác sĩ Lâm xử lý, người nào cũng không được phản kháng! Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, †ất nhiên là muốn làm gì cũng được! Nếu lão phu may mắn chiến thắng bác sĩ Lâm, mong bác sĩ Lâm giơ cao đánh khẽ, thả nhà họ Dương chúng tôi!” Ông cụ nói xong, lập tức khom lưng thật sâu với Lâm Dương.
Lâm Dương im lặng.
Anh âm thầm liếc nhìn người của Đông Hoàng Giáo ở phía sau, quan sát vẻ mặt của bọn họ, sau đó gật đầu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, ân oán này, sẽ do thắng bại giữa chúng ta tới định đoạt đi!”
Thực ra anh không muốn đồng ý.
Nhưng lời nói lúc trước của Dương Hồng Vũ có chút đạo lý.
Cho dù nghề Y của Lâm Dương cái thế, có thủ đoạn cải tử hoàn sinh, nhưng vẫn không thể loại trừ sợ hãi tử vong của mọi người.
Trong lòng đa số mọi người không muốn đổ máu với nhà họ Dương.
Dù sao thời gian Lâm Dương ngồi lên vị trí giáo chủ quá ngắn, có mấy người chân chính đồng ý liều mạng vì anh chứ?
Lòng người khó ổn định.
Còn nữa, nếu Lâm Dương không phải là đối thủ của Dương Thanh Tùng, như vậy cho dù bây giờ anh giết xông lên, cũng chưa chắc là kết cục thua.
Thay vì như vậy, còn không bằng rộng lượng một chút, chiến một với một.
Như vậy không chỉ khiến người nhà họ Dương quyết một lòng, cũng có thể ngăn chặn miệng người trong thiên hạ.
“Ông muốn đánh, vậy chúng ta đánh ở đây đi.” Lâm Dương giơ tay quơ quơ.
Người ở bốn phía lập tức tản ra.
“Được!”
Dương Thanh Tùng hít sâu một hơi, nhỏ giọng quát: “Người của nhà họ Dương nghe lệnh!”
“Chúng tôi ở đây!”
Mọi người vội vàng kêu lên.
“Tôi có lời muốn nói trước, ở trước mặt Đông Hoàng Giáo, ở trước mặt bác sĩ Lâm, trước mặt tất cả tân khách khắp thiên hạ ở đây, một lời đã nói không được đổi ý! Nếu như tôi thất bại, các người cần lập tức quỳ gối thần phục bác sĩ Lâm! Nếu như người nào không theo, thì là phản nghịch của nhà họ Dương tôi! Người này vĩnh viễn, nhất định sẽ chịu nguyền rủa của người nhà họ Dương, sau khi chết không được vào từ đường của nhà họ Dương! Ngay cả con nối dòng của dòng chính, nghe thấy rõ chưa?”
Người của nhà họ Dương ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn Dương Thanh Tùng.
“Sao thế? Còn cần tôi lặp lại lần nữa sao?”
“Nghe rõ rồi…”
Mọi người nhỏ giọng la lên.
“Rất tốt!”
Dương Thanh Tùng gật đầu, nói với Dương Hồng Vũ: “Hồng Vũ, cháu qua đây.”
“Chú, cháu… Cháu qua đó sao?” Dương Hồng Vũ thất thần hỏi.
“Quỳ bên chỗ bác sĩ Lâm, nếu cháu không đi, chú giết cháu.” Vẻ mặt Dương Thanh Tùng không đổi nói.
Toàn thân Dương Hồng Vũ run lên, nhìn vẻ mặt đau đớn của Dương Thanh Tùng, thấy ông ta không giống đang nói đùa, trái tim gần như nhảy tới cổ họng.
“Chú…”
“Chú làm mọi chuyện, đều là vì gia tộc!
Chú không thẹn với lương tâm!”
Dương Thanh Tùng lại nói.
Một lời này, tràn ngập tang thương và bất đắc dĩ.
Dương Hồng Vũ ngập ngừng, lại nhỏ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.