Chương 1938
Dạ Cầm
23/06/2022
Chương 1938:
“Tôi từ nhà họ Dương trở về, nhận được một tin, thôn Dược Vương các cô đã phái người tới tìm cô, hơn nữa tôi nghĩ, có lẽ bọn họ biết cô ở chỗ tôi.”
Toàn thân Tô Vũ Nhi hơi run lên, đôi mắt mở to, ngơ ngẩn nhìn Lâm Dương.
Một lúc lâu sau cô ta mới lấy lại tỉnh thần, nhưng vô lực lùi về sau hai bước, dựa lưng vào vách tường, không ngừng cười khổ nói: “Không nghĩ tới tôi chạy thoát lâu như vậy… Cuối cùng bọn họ vẫn không chịu tha cho tôi…”
“Quả nhiên cô là người của thôn Dược Vương.” Lâm Dương nói.
“Bác sĩ Lâm, xem ra tôi phải rời khỏi nơi này rồi.”
Tô Vũ Nhi hít sâu một hơi, nhìn Lâm Dương nói: “Hy vọng anh có thể đồng ý để tôi rời đi, nếu không… Tôi nhất định sẽ bị tóm về thôn Dược Vương!”
“Tôi có thể để cô rời đi, nhưng tôi nói thật cho cô biết, cô rời khỏi học viện Phái Nam Y mm n0 này, tất sẽ bị người ta bắt đi! Bên ngoài có lượng lớn người của tông môn thế tộc theo dõi, bọn họ muốn bắt lấy cô, dựa vào cô để tiếp cận thôn Dược Vương! Tôi lo lắng cô còn chưa rời khỏi Giang Thành, đã bị người ta bắt lấy rồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Đôi mắt của Tô Vũ Nhi mở to, không mở miệng nói chuyện.
“Cô ở lại nơi này đi, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.
Vẻ mặt Tô Vũ Nhi khó mà tin, kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Dương.
“Anh đã biết được thôn Dược Vương, vậy anh nên hiểu rõ năng lực của bọn họ!” Cô ta không nhịn được, vội vàng kêu to.
“Cô ở đây làm việc, thì cô là người của Phái Nam Y, không có sự chấp thuận của tôi, không ai có thể mang cô đi!”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Tô Vũ Nhi ngơ ngẩn nhìn, rất lâu sau, trên mặt mới xuất hiện nụ cười khổ.
“Chưa gặp người nào ngu như thế…”
Rời khỏi phòng trị liệu, Lâm Dương liền chui vào phòng nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu chế tạo giải dược Tuyệt Mệnh Hoa.
Ở bên trong thoáng cái đã một buổi trưa.
Mọi người toàn lực phối hợp.
Tô Vũ Nhi cũng dốc hết sức lực giúp Lâm Dương điều chế thuốc.
Nhưng điều tốt đẹp không thể tồn tại mãi mãi.
Hồ Quý Bạch vội vàng đi vào phòng nghiên cứu.
“Bác sĩ Lâm! Bên ngoài có một đám người tìm cậu!”
“Ai thế?” Tải app truyệnhola đọc nhiều nhiều khích lệ nhóm nhé!
“Bọn họ tự xưng là… Người nhà họ Quách ở Quách Thành!”
“Đến làm gì?”
“Nói là muốn tâm sự với cậu chuyện về cô Tô Vũ Nhi…”
Bản thân Lâm Dương không dự đoán được đám người này sẽ đến nhanh như thế.
Nghe thấy lời Hồ Quý Bạch nói xong, anh nhướng mày, không thể không bỏ công việc trong tay xuống, bước vào phòng khách.
Lúc này, bảy tám nam nữ trong phòng khách đang đứng ngay ngắn phía sau một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, để chòm râu nhỏ, đang uống trà thư ký bưng tới.
Thấy Lâm Dương đẩy cửa đi vào, mọi người cùng nhìn về phía anh, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Gương mặt của Lâm Dương vĩnh viễn khiến người ta cảm thấy kinh diễm, cho dù là nam hay nữ.
Nhất là lúc này anh ngồi trong phòng khách tỏa ra khí thế, khiến người ta không khỏi sinh ra lòng sùng bái.
“Quả nhiên là thanh niên tuấn tú có tài năng!”
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra thưởng thức, nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Ông là Quách Khải Uy ở Quách Thành à?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Chào bác sĩ Lâm, cậu có thể gọi tôi một tiếng ông Uy!” Người đàn ông trung niên nói.
“Nói đi Quách Khải Uy, rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.