Chương 1952
Dạ Cầm
05/08/2022
Chương 1952:
“Vì sao anh không cần Lạc Linh Huyết?
Tôi từng nghe nói anh có không ít Lạc Linh Huyết, cho dù không biết có bao nhiêu, nhưng nếu thôi động lực của Lạc Linh Huyết, nhất định có thể đấu được tôi.” Bạch Thiếu Quân trầm giọng nói.
Lâm Dương im lặng một lát, không nói gì.
“Chẳng lẽ là tôi không đủ mạnh để anh sử dụng Lạc Linh Huyết sao? Anh quá coi Bạch Thiếu Quân hơi tức giận, kêu lên một tiếng rồi phát thường người khác rồi đấ động toàn lực, tấn công Lâm Dương.
Chỉ thấy hai tay anh ta như có một tầng băng sương bám vào, không chỉ vô cùng cứng rắn, còn rét lạnh thấu xương.
Đánh một lát, hai chưởng của Lâm Dương đều bị băng sương bao trùm, cả người giống như sắp bị đông cứng.
Đúng là công pháp đặc biệt.
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, không dong dài nữa, hai mươi giọt Lạc Linh Huyết được phát động hết, đánh về phía Bạch Thiếu Quân.
Rầm!
Lực lượng bá đạo thô bạo kinh thiên giống như lũ lụt thú dữ lao nhanh, giết về phía Bạch Thiếu Quân.
Toàn thân của Bạch Thiếu Quân run lên, hai tay lần lượt đặt trước ngực ngăn cản.
Rầm rầm rầm!
Băng sương trên hai tay anh ta bị một quyền này đập nát, cả người bay ra ngoài như đạn phá, đập mạnh vào trong một tòa nhà phía sau sân thể dục, tòa nhà lắc lư, vết nứt khắp nơi, trực tiếp thành tòa nhà nguy hiểm.
Bạch Thiếu Quân gian nan bò ra, nhìn hai tay hơi run rẩy, trong mắt anh ta lộ vẻ khó tin.
“Rốt cuộc là anh có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết? Vì sao anh kích hoạt năng lượng Lạc Linh Huyết, có thể bùng nổ ra uy năng mạnh như thế?”
“Tôi…”
Lâm Dương đang định nói chuyện, đột nhiên ngực lên xuống mãnh liệt, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Cái gì?” Bạch Thiếu Quân bất chợt ngẩn ra.
“Chưởng môn!”
Dịch Quế Lâm vội vàng chạy tới, đỡ Lâm Dương lung lay sắp đổ.
“Tôi không sao.”
Lâm Dương lau máu ở khóe miệng, nhỏ giọng nói.
“Chưởng môn, cậu không thể đánh tiếp nữa, từ lúc ở nhà họ Dương trở về, cậu vẫn luôn không chợp mắt, trên người còn có vết thương, cậu nhất định phải nghỉ ngơi.” Dịch Quế Lâm khuyên nhủ.
“Đây là cuộc chiến của Thiên Kiêu! Có thể từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Ông mau tránh ra, đừng ngăn cản nữa, nếu không dựa theo quy củ, người nào cũng có thể giết ông!”
Lâm Dương quát khẽ.
Dịch Quế Lâm khóc không ra nước mắt, nhưng không có bất cứ biện pháp gì chỉ có thể rời đi.
Bạch Thiếu Quân nhìn Dịch Quế Lâm, lại nhìn Lâm Dương, mở miệng nói: “Sở dĩ lúc trước anh không thôi động Lạc Linh Huyết, không lẽ là anh biết mình không thể chịu được năng lượng mà Lạc Linh Huyết mang đến sao?”
mm 7m “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng, anh Bạch Thiếu Quân, chúng ta tiếp tục đi” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Không đánh nữa!”
Bạch Thiếu Quân hừ lạnh một tiếng, một †ay cầm lấy Thiên Kiêu Lệnh, khinh thường nói: “Con người tôi không thích chiếm tiện nghỉ của người khác, trạng thái của anh đã không tốt, vậy ngày khác chúng ta đánh tiếp.”
“Hửm?” Lâm Dương nhíu mày: “Không phải đây là cuộc chiến của Thiên Kiêu sao?
Sao anh nói từ bỏ là từ bỏ?”
“Cuộc chiến của Thiên Kiêu thì thế nào?
Ông đây không quan tâm, ông đây cần một cuộc quyết đấu công bằng, không phải giậu đổ bìm leo! Cuộc so tài lần này tạm thời hủy bỏ! Một tháng sau, tôi sẽ hạ chiến thư với anh lần nữa, đến lúc đó chúng ta lại so tài!
m¬ s1 Tôi nghĩ trong một tháng này, đủ để anh dưỡng thương rồi?” Bạch Thiếu Quân hừ lạnh nói.
“Đủ rồi” Lâm Dương gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.