Chương 2092
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2092:
Anh im lặng nhìn chằm chằm nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão cũng nhìn anh.
Đôi mắt vẩn đục kia, đã có một chút khôn khéo khó có thể nắm bắt…
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
“Haizz!”
Tiêu Tiến Đạt nhẹ nhàng thở dài.
Anh biết không thể tiếp tục tiến hành dựa theo kế hoạch lúc trước, nếu không mọi chuyện còn chưa xong, mình sẽ bị bại lộ rồi.
Đã đến nước này, chỉ có thể áp dụng phương án thứ hai rồi.
Tiêu Tiến Đạt phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”
“Là cái gì?” Nhị trưởng lão lập tức hỏi.
“Là do… Phương pháp châm cứu của các người… Quá kém cỏi rồi.” Tiêu Tiến Đạt lạnh nhạt nói.
Sau khi anh nói xong, hiện trường yên tĩnh không có một tiếng động…
Người ở hiện trường không tính là người của nhị trưởng lão Vương Thanh Sơn, cũng có một số tinh nhuệ và người mới dưới trướng nhị trưởng lão.
Không nói tới các vị quản lý sự vụ lúc trước là võ y nổi tiếng một thời, chỉ cần là đệ tử do nhị trưởng lão Vương Thanh Sơn tự mình dạy dỗ, người nào đặt ở bên ngoài, đều là danh y nổi tiếng ở thế tục, thần tiên trên đời.
Trước mặt nhiều người như thế, cái tên Tiêu Tiến Đạt này… Còn dám nói ra những lời như vậy?
Đây là đang khinh bỉ mọi người sao?
Mọi người chưa từng chịu sỉ nhục và khiêu khích như thế.
“Lớn mật!”
“Làm càn “Tiêu Tiến Đạt! Cậu muốn chết sao?”
“Cậu là cái thá gì? Mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt trưởng lão?”
Mọi người lấy lại tinh thần, cả đám giận tím mặt.
“Quỳ xuống!”
Một người la lên với Tiêu Tiến Đạt.
“Đúng vậy, quỳ xuống! Dập đầu nhận lỗi với trưởng lão!”
“Nhanh quỳ xuống!”
“Lập tức quỳ xuống, nghe thấy không?”
Đối mặt với tiếng mắng và tiếng chỉ trích, Tiêu Tiến Đạt ngoảnh mặt làm ngợ, trái lại mở miệng: “Sao thế? Tôi nói sai sao? Nếu các vị cảm thấy tôi nói sai chỗ nào, có thể chỉ ra.”
“Vô liêm sỉ! Vừa rồi cậu nói gì, chẳng lẽ là nói kỹ năng châm cứu của trưởng lão chúng tôi còn không bằng cậu sao?” Một quản lý sự vụ chỉ vào mũi Tiêu Tiến Đạt nói.
“Tôi có thể giải được độc kia, nhưng trưởng lão nói nếu đổi lại ông ta sẽ không giải được, cho nên không phải tôi nói kỹ năng châm cứu của ông ta không bằng tôi, mà là chính ông ta nói, ông có câu hỏi gì, có thể đi hỏi trưởng lão!” Tiêu Tiến Đạt nói.
“Già mồm át lẽ phải! Già mồm át lẽ phải!”
Quản lý sự vụ kia tức giận không kìm nén nổi.
“Nếu mà ông không phục, có thể thử giải độc! Nếu như ông có thể giải được, tôi sẽ nhận thua.”
“Cậu..”
“Quá cuồng vọng rồi!”
“Dựa vào vận may mà cũng hung hãn như vậy sao?”
“Cậu ta là đệ tử dưới trướng vị nào? Sao thôn Dược Vương chúng ta lại có người kiêu ngạo như thế?”
Mọi người thở hổn hển, từng đôi mắt tràn ngập hận thù giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Tiến Đạt.
Anh im lặng nhìn chằm chằm nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão cũng nhìn anh.
Đôi mắt vẩn đục kia, đã có một chút khôn khéo khó có thể nắm bắt…
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
“Haizz!”
Tiêu Tiến Đạt nhẹ nhàng thở dài.
Anh biết không thể tiếp tục tiến hành dựa theo kế hoạch lúc trước, nếu không mọi chuyện còn chưa xong, mình sẽ bị bại lộ rồi.
Đã đến nước này, chỉ có thể áp dụng phương án thứ hai rồi.
Tiêu Tiến Đạt phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản!”
“Là cái gì?” Nhị trưởng lão lập tức hỏi.
“Là do… Phương pháp châm cứu của các người… Quá kém cỏi rồi.” Tiêu Tiến Đạt lạnh nhạt nói.
Sau khi anh nói xong, hiện trường yên tĩnh không có một tiếng động…
Người ở hiện trường không tính là người của nhị trưởng lão Vương Thanh Sơn, cũng có một số tinh nhuệ và người mới dưới trướng nhị trưởng lão.
Không nói tới các vị quản lý sự vụ lúc trước là võ y nổi tiếng một thời, chỉ cần là đệ tử do nhị trưởng lão Vương Thanh Sơn tự mình dạy dỗ, người nào đặt ở bên ngoài, đều là danh y nổi tiếng ở thế tục, thần tiên trên đời.
Trước mặt nhiều người như thế, cái tên Tiêu Tiến Đạt này… Còn dám nói ra những lời như vậy?
Đây là đang khinh bỉ mọi người sao?
Mọi người chưa từng chịu sỉ nhục và khiêu khích như thế.
“Lớn mật!”
“Làm càn “Tiêu Tiến Đạt! Cậu muốn chết sao?”
“Cậu là cái thá gì? Mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt trưởng lão?”
Mọi người lấy lại tinh thần, cả đám giận tím mặt.
“Quỳ xuống!”
Một người la lên với Tiêu Tiến Đạt.
“Đúng vậy, quỳ xuống! Dập đầu nhận lỗi với trưởng lão!”
“Nhanh quỳ xuống!”
“Lập tức quỳ xuống, nghe thấy không?”
Đối mặt với tiếng mắng và tiếng chỉ trích, Tiêu Tiến Đạt ngoảnh mặt làm ngợ, trái lại mở miệng: “Sao thế? Tôi nói sai sao? Nếu các vị cảm thấy tôi nói sai chỗ nào, có thể chỉ ra.”
“Vô liêm sỉ! Vừa rồi cậu nói gì, chẳng lẽ là nói kỹ năng châm cứu của trưởng lão chúng tôi còn không bằng cậu sao?” Một quản lý sự vụ chỉ vào mũi Tiêu Tiến Đạt nói.
“Tôi có thể giải được độc kia, nhưng trưởng lão nói nếu đổi lại ông ta sẽ không giải được, cho nên không phải tôi nói kỹ năng châm cứu của ông ta không bằng tôi, mà là chính ông ta nói, ông có câu hỏi gì, có thể đi hỏi trưởng lão!” Tiêu Tiến Đạt nói.
“Già mồm át lẽ phải! Già mồm át lẽ phải!”
Quản lý sự vụ kia tức giận không kìm nén nổi.
“Nếu mà ông không phục, có thể thử giải độc! Nếu như ông có thể giải được, tôi sẽ nhận thua.”
“Cậu..”
“Quá cuồng vọng rồi!”
“Dựa vào vận may mà cũng hung hãn như vậy sao?”
“Cậu ta là đệ tử dưới trướng vị nào? Sao thôn Dược Vương chúng ta lại có người kiêu ngạo như thế?”
Mọi người thở hổn hển, từng đôi mắt tràn ngập hận thù giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Tiến Đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.