Chương 2125
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2125:
Tô Bảo Minh không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Những ngày kế tiếp rất yên bình.
Mãi đến điển lễ tế thuốc của thôn Dược Vương mời dự họp.
Điển lễ tế thuốc của thôn Dược Vương chỉ mời người trong thôn dự họp, sẽ không mời người ngoài.
Dù sao chuyện này liên quan tới tương lai của thôn Dược Vương, sao có thể công bố ra ngoài.
Sáng sớm tinh mơ hôm nay, trên khu đất trống trung tâm của thôn Dược Vương đã lắp đặt thiết bị, dựng lò thuốc và vạc lớn.
Lâm Dương sớm đã tới nơi diễn ra điển lễ tế thuốc.
Anh thấy được cái vạc rất to ở giữa trung tâm, rộng khoảng chừng ba mét, sâu bốn mét, nhìn như bể bơi.
Nó được làm bằng đồng xanh, phía dưới chất đầy củi lửa, sau khi dẫn đốt, không ngừng có thuốc được thả vào bên trong.
Khói đặc cuồn cuộn tỏa ra, mùi thuốc đông y nồng đậm và gay mũi phiêu đãng từ †rong ra ngoài.
Trừ chuyện đó ra, còn có không ít đệ tử của thôn Dược Vương ôm các loại thuốc chất đống ở chỗ đất trống.
Bọn họ chất đống các vị thuốc không lộn xộn, mà rất có quy luật, từ hình dạng có thể nhìn ra được, có hương vị của Bát Trận và Chu Dịch.
Mà đứng đầu là một cái đài cao bằng ngọc trắng.
Lâm Dương có thể chắc chắn đài cao này hoàn toàn là dùng ngọc trắng tạo ra.
Tuy không tính là to, nhưng từ trên xuống dưới hoàn toàn dùng ngọc trắng tạo thành, giá trị chế tạo vô cùng kinh người.
“Rốt cuộc là thôn Dược Vương muốn làm gì?
Lâm Dương lẩm bẩm, trong đầu đều là hoang mang.
“Hu hu hu, hu hu hu…”
Lúc này, tiếng khóc và tiếng gào truyền từ bên cạnh đến.
¡6 3: 9/14 Lâm Dương ngẩn ra, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy rất nhiều người đeo gông xiềng xiêng xích, quần áo tả tơi đi tới.
Trên mặt bọn họ đều là nước mắt, mình đầy thương tích, một số người thì thiếu cánh tay thiếu chân, bộ dạng vô cùng thê thảm.
“ĐiI Nhanh đi cho ông đây!”
Các đệ tử của thôn Dược Vương ở phía sau cầm roi, quất mạnh lên người những người này.
Mọi người gào thét đi tới giữa sân.
Sau đó trưởng lão tách riêng những người này ra, bên cạnh mỗi đống thuốc sẽ quỳ một người.
“Thuốc dẫn?”
Sắc mặt Lâm Dương lập tức thay đổi, nhanh chóng hiểu rõ rồi.
Những người này… Vậy mà đều là thôn Dược Vương dùng để làm thuốc dẫn!
Súc sinhl Đúng là một đám súc sinh!
Đôi mắt Lâm Dương đỏ bừng, vô cùng giận dữ!
Đây là thôn Dược Vương hành y tế thế sao?
Đây là bác sĩ phổ độ chúng sinh à?
Đây là một đám Tử Thần!
Một đám không bằng heo chó!
Lâm Dương siết chặt hai tay, ngực gần như sắp nổ tung.
Đám người này, căn bản là đang vũ nhục y đạo!
Tô Bảo Minh không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Những ngày kế tiếp rất yên bình.
Mãi đến điển lễ tế thuốc của thôn Dược Vương mời dự họp.
Điển lễ tế thuốc của thôn Dược Vương chỉ mời người trong thôn dự họp, sẽ không mời người ngoài.
Dù sao chuyện này liên quan tới tương lai của thôn Dược Vương, sao có thể công bố ra ngoài.
Sáng sớm tinh mơ hôm nay, trên khu đất trống trung tâm của thôn Dược Vương đã lắp đặt thiết bị, dựng lò thuốc và vạc lớn.
Lâm Dương sớm đã tới nơi diễn ra điển lễ tế thuốc.
Anh thấy được cái vạc rất to ở giữa trung tâm, rộng khoảng chừng ba mét, sâu bốn mét, nhìn như bể bơi.
Nó được làm bằng đồng xanh, phía dưới chất đầy củi lửa, sau khi dẫn đốt, không ngừng có thuốc được thả vào bên trong.
Khói đặc cuồn cuộn tỏa ra, mùi thuốc đông y nồng đậm và gay mũi phiêu đãng từ †rong ra ngoài.
Trừ chuyện đó ra, còn có không ít đệ tử của thôn Dược Vương ôm các loại thuốc chất đống ở chỗ đất trống.
Bọn họ chất đống các vị thuốc không lộn xộn, mà rất có quy luật, từ hình dạng có thể nhìn ra được, có hương vị của Bát Trận và Chu Dịch.
Mà đứng đầu là một cái đài cao bằng ngọc trắng.
Lâm Dương có thể chắc chắn đài cao này hoàn toàn là dùng ngọc trắng tạo ra.
Tuy không tính là to, nhưng từ trên xuống dưới hoàn toàn dùng ngọc trắng tạo thành, giá trị chế tạo vô cùng kinh người.
“Rốt cuộc là thôn Dược Vương muốn làm gì?
Lâm Dương lẩm bẩm, trong đầu đều là hoang mang.
“Hu hu hu, hu hu hu…”
Lúc này, tiếng khóc và tiếng gào truyền từ bên cạnh đến.
¡6 3: 9/14 Lâm Dương ngẩn ra, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy rất nhiều người đeo gông xiềng xiêng xích, quần áo tả tơi đi tới.
Trên mặt bọn họ đều là nước mắt, mình đầy thương tích, một số người thì thiếu cánh tay thiếu chân, bộ dạng vô cùng thê thảm.
“ĐiI Nhanh đi cho ông đây!”
Các đệ tử của thôn Dược Vương ở phía sau cầm roi, quất mạnh lên người những người này.
Mọi người gào thét đi tới giữa sân.
Sau đó trưởng lão tách riêng những người này ra, bên cạnh mỗi đống thuốc sẽ quỳ một người.
“Thuốc dẫn?”
Sắc mặt Lâm Dương lập tức thay đổi, nhanh chóng hiểu rõ rồi.
Những người này… Vậy mà đều là thôn Dược Vương dùng để làm thuốc dẫn!
Súc sinhl Đúng là một đám súc sinh!
Đôi mắt Lâm Dương đỏ bừng, vô cùng giận dữ!
Đây là thôn Dược Vương hành y tế thế sao?
Đây là bác sĩ phổ độ chúng sinh à?
Đây là một đám Tử Thần!
Một đám không bằng heo chó!
Lâm Dương siết chặt hai tay, ngực gần như sắp nổ tung.
Đám người này, căn bản là đang vũ nhục y đạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.