Chương 2149
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2149:
Hô hấp của Lâm Dương run lên, lập tức vung hai tay lên.
25 BI 14/15 Nhưng quá gian nan.
Sau một trận giao phong, trên tay Lâm Dương đều là vết cào, thịt cũng bị mất đi mấy miếng, máu me đầm đìa.
“Chết đi!” Bề trên không buông tha, nhỏ giọng gầm thét, một tay vung ngang, vọt đến cổ của Lâm Dương.
Trên cánh tay nổi đầy gân xanh kia mang †heo một luồng sức mạnh kinh khủng, giống như muốn bóp nát cổ của Lâm Dương.
Đại não của Lâm Dương chấn động.
Một kích này, căn bản không ngăn được.
Hơi thở kia vô cùng sắc bén.
Thân thể bằng xương bằng thịt va vào sẽ chỉ bị nó cắt xuyên qua.
Không thể cản lại.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Dương chỉ có thể lăn người, nhanh chóng tránh thoát.
Thế nhưng lăn như thế lại để lộ ra sơ hở lớn.
Bề trên thuận thế vung cánh tay của mình xuống dưới.
Phụt phụt phụt.
Máu tươi bắn văng tung tóe.
Lâm Dương lăn sang bên cạnh một vòng lại một vòng, vừa lăn vừa hộc máu.
Chờ đến lúc Lâm Dương dừng lại đứng lên, mới nhìn thấy bụng của mình xuất hiện một lỗ thủng rất sâu.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xương trắng.
Sắc mặt Lâm Dương vô cùng tái nhợt, anh dùng tay che vết thương trên bụng, cơ thể sắp đứng không vững nữa.
Anh vội vàng châm cứu cho mình, lúc này máu mới ngừng chảy, nhưng trạng thái đã chênh lệch rất nhiều.
“Đừng vùng vẫy giãy chết nữa!” Bề trên lắc đầu nói.
“Tiêu Tiến Đạt, cậu còn không nhanh quỳ xuống, hướng bề trên khoanh tay chịu trói?”
Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé! Tô Bảo Minh quát mắng.
“Nhanh quỳ xuống khoanh tay chịu trói!”
Người ở thôn dược vương đứng ở xung quanh không ngừng nhao nhao lên tiếng.
Lúc này đây, Lâm Dương đã mất lối thoát, vừa tuyệt vọng lại bất lực.
“Tiêu sư đệ, chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi sẽ không để cho cậu phải chiến đấu một mình nữa, chúng ta cùng nhau tiến lên, cùng lắm thì chết ở chỗ này!” Thủ Mệnh gian nan đứng dậy, cắn răng đi đến bên cạnh Lâm Dương, nhỏ giọng nói.
“Đúng, cùng lắm thì chết, chúng ta sợ gì chứ?” Hùng Khải Uy đi đến gầm nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Hừ, một đám phản đồ mà thôi, sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng, chờ đến lúc bề trên giết chết hết các người, tôi sẽ lột bỏ da của mấy người, treo ở đầu thôn thị chúng.”
Tô Bảo Minh giận dữ nói.
“Lột da ư? Cách làm này chẳng có gì là thú vị cả, bổn tọa ghét nhất chính là đám phản đồ, tôi sẽ khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, cho dù chết, tôi cũng sẽ khiến cho các người sống lại, để cho các người vĩnh viễn phải nếm trải vô tận thống khổ.” Bể trên mỉm cười nhìn đám người Lâm Dương, trong ánh mắt của ông ta đều là vẻ dữ tợn.
Câu nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại.
Hô hấp của Lâm Dương run lên, lập tức vung hai tay lên.
25 BI 14/15 Nhưng quá gian nan.
Sau một trận giao phong, trên tay Lâm Dương đều là vết cào, thịt cũng bị mất đi mấy miếng, máu me đầm đìa.
“Chết đi!” Bề trên không buông tha, nhỏ giọng gầm thét, một tay vung ngang, vọt đến cổ của Lâm Dương.
Trên cánh tay nổi đầy gân xanh kia mang †heo một luồng sức mạnh kinh khủng, giống như muốn bóp nát cổ của Lâm Dương.
Đại não của Lâm Dương chấn động.
Một kích này, căn bản không ngăn được.
Hơi thở kia vô cùng sắc bén.
Thân thể bằng xương bằng thịt va vào sẽ chỉ bị nó cắt xuyên qua.
Không thể cản lại.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Dương chỉ có thể lăn người, nhanh chóng tránh thoát.
Thế nhưng lăn như thế lại để lộ ra sơ hở lớn.
Bề trên thuận thế vung cánh tay của mình xuống dưới.
Phụt phụt phụt.
Máu tươi bắn văng tung tóe.
Lâm Dương lăn sang bên cạnh một vòng lại một vòng, vừa lăn vừa hộc máu.
Chờ đến lúc Lâm Dương dừng lại đứng lên, mới nhìn thấy bụng của mình xuất hiện một lỗ thủng rất sâu.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xương trắng.
Sắc mặt Lâm Dương vô cùng tái nhợt, anh dùng tay che vết thương trên bụng, cơ thể sắp đứng không vững nữa.
Anh vội vàng châm cứu cho mình, lúc này máu mới ngừng chảy, nhưng trạng thái đã chênh lệch rất nhiều.
“Đừng vùng vẫy giãy chết nữa!” Bề trên lắc đầu nói.
“Tiêu Tiến Đạt, cậu còn không nhanh quỳ xuống, hướng bề trên khoanh tay chịu trói?”
Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé! Tô Bảo Minh quát mắng.
“Nhanh quỳ xuống khoanh tay chịu trói!”
Người ở thôn dược vương đứng ở xung quanh không ngừng nhao nhao lên tiếng.
Lúc này đây, Lâm Dương đã mất lối thoát, vừa tuyệt vọng lại bất lực.
“Tiêu sư đệ, chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi sẽ không để cho cậu phải chiến đấu một mình nữa, chúng ta cùng nhau tiến lên, cùng lắm thì chết ở chỗ này!” Thủ Mệnh gian nan đứng dậy, cắn răng đi đến bên cạnh Lâm Dương, nhỏ giọng nói.
“Đúng, cùng lắm thì chết, chúng ta sợ gì chứ?” Hùng Khải Uy đi đến gầm nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Hừ, một đám phản đồ mà thôi, sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng, chờ đến lúc bề trên giết chết hết các người, tôi sẽ lột bỏ da của mấy người, treo ở đầu thôn thị chúng.”
Tô Bảo Minh giận dữ nói.
“Lột da ư? Cách làm này chẳng có gì là thú vị cả, bổn tọa ghét nhất chính là đám phản đồ, tôi sẽ khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, cho dù chết, tôi cũng sẽ khiến cho các người sống lại, để cho các người vĩnh viễn phải nếm trải vô tận thống khổ.” Bể trên mỉm cười nhìn đám người Lâm Dương, trong ánh mắt của ông ta đều là vẻ dữ tợn.
Câu nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.