Chương 2153
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2153:
Tô Bảo Minh khẽ giật mình, đã thấy Tô Vũ Nhi trực tiếp cầm một con dao găm kề 25 BI 8/12 sát vào cổ ông ta.
“Cái quái gì vậy?”
Xung quanh xôn xao.
“Đứa con bất hiếu này! Mày làm gì thế, mày muốn giết ba ư?” Tô Bảo Minh giật tím mặt, thê lương gào thét.
“Giết ba ư? Loại người như ông căn bản không xứng đáng làm ba của tôi, giết ông thì sao chứ?” Tô Vũ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hả?” Bề trên nhìn thoáng qua Tô Vũ Nhi.
Sắc mặt Lâm Dương cũng căng thẳng.
Tô Vũ Nhi quát.
“Nghe cho rõ, lập tức để Tiêu Tiến Đạt, Thủ Mệnh còn có đám người Hùng Khải Uy rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ giết chết Tô Bảo Minh!”
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới nói xong, vèo một tiếng, bề trên đột nhiên di chuyển, giống như một cơn gió lao về phía Tô Vũ Nhi.
“Vũ Nhi, cẩn thận.”
Lâm Dương vội vã hét lên, đồng thời lập tức xông lên phía trước, dự định ngăn cản, thế nhưng không ngăn được, tốc độ của bề trên quá nhanh.
Đồng tử của Tô Vũ Nhi co rụt lại, cả người còn chưa kịp có phản ứng thì bề trên đã bổ mạnh một chưởng vào gáy của cô ta.
Bịch một tiếng, Tô Vũ Nhi bay ra ngoài, dao găm trong tay của cô ta cũng rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt, hai mắt cô ta ảm đạm, không còn sức sống.
Hô hấp của Lâm Dương gần như dừng lại, anh giống như phát điên lao về phía trước, ôm lấy thi thể của Tô Vũ Nhi.
Nhưng cô ta đã không còn nhịp tim nữa.
“Cho dù cô có giết chết Tô Bảo Minh tôi cũng không sợ, ở trong mắt tôi, Tô Bảo Minh chỉ là một con chó mà thôi, chết đi một con chó, tôi sẽ có một con chó khác, muốn dùng một con chó để uy hiếp tôi ư, nực cười!” Bề trên lạnh nhạt nói.
Người xung quanh không ai không e sợ.
Lâm Dương ôm chặt lấy thân thể của Tô Vũ Nhi, hai mắt của anh dần dần đỏ ngầu.
“Người đâu, mang thi thể của người phụ nữ này đi cắt thành thuốc dẫn, thời gian chết quá lâu, thi thể sẽ không còn tươi mới nữa!”
Bề trên thản nhiên nói.
“Tuân mệnh Bốn người của thôn Dược Vương trực tiếp đi về bên phía Lâm Dương.
Lâm Dương đứng lên, yên lặng từ trong ngực lấy ra một chiếc kim châm cứu màu đen.
Đây là một châm độc.
“Thôn dược vương, độc của các người thật sự mạnh nhất thế giới ư?”
Giọng nói khàn khàn từ trong miệng của Lâm Dương phát ra.
“Sao nào? Cậu còn có nghỉ vấn về thực lực của bổn tọa à? Chảng lẽ… Thực lực của bổn tọa hiện tại còn chưa đủ để cho cậu nhìn thấy rõ được hiện thực à?” Bê trên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lâm Dương, trong mắt ông ta đều là vẻ lạnh lẽo.
Kẻ sâu kiến nhãi nhép này năm lần bảy lượt khiêu khích ông ta, ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa.
Người này hoàn toàn miệt thị bê trên!
Miệt thị vương giả tương lai như ông ta.
“Đánh gãy tứ chỉ của cậu ra, sau đó đưa đi”
Tô Bảo Minh quát to một tiếng.
Tô Bảo Minh khẽ giật mình, đã thấy Tô Vũ Nhi trực tiếp cầm một con dao găm kề 25 BI 8/12 sát vào cổ ông ta.
“Cái quái gì vậy?”
Xung quanh xôn xao.
“Đứa con bất hiếu này! Mày làm gì thế, mày muốn giết ba ư?” Tô Bảo Minh giật tím mặt, thê lương gào thét.
“Giết ba ư? Loại người như ông căn bản không xứng đáng làm ba của tôi, giết ông thì sao chứ?” Tô Vũ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hả?” Bề trên nhìn thoáng qua Tô Vũ Nhi.
Sắc mặt Lâm Dương cũng căng thẳng.
Tô Vũ Nhi quát.
“Nghe cho rõ, lập tức để Tiêu Tiến Đạt, Thủ Mệnh còn có đám người Hùng Khải Uy rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ giết chết Tô Bảo Minh!”
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới nói xong, vèo một tiếng, bề trên đột nhiên di chuyển, giống như một cơn gió lao về phía Tô Vũ Nhi.
“Vũ Nhi, cẩn thận.”
Lâm Dương vội vã hét lên, đồng thời lập tức xông lên phía trước, dự định ngăn cản, thế nhưng không ngăn được, tốc độ của bề trên quá nhanh.
Đồng tử của Tô Vũ Nhi co rụt lại, cả người còn chưa kịp có phản ứng thì bề trên đã bổ mạnh một chưởng vào gáy của cô ta.
Bịch một tiếng, Tô Vũ Nhi bay ra ngoài, dao găm trong tay của cô ta cũng rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt, hai mắt cô ta ảm đạm, không còn sức sống.
Hô hấp của Lâm Dương gần như dừng lại, anh giống như phát điên lao về phía trước, ôm lấy thi thể của Tô Vũ Nhi.
Nhưng cô ta đã không còn nhịp tim nữa.
“Cho dù cô có giết chết Tô Bảo Minh tôi cũng không sợ, ở trong mắt tôi, Tô Bảo Minh chỉ là một con chó mà thôi, chết đi một con chó, tôi sẽ có một con chó khác, muốn dùng một con chó để uy hiếp tôi ư, nực cười!” Bề trên lạnh nhạt nói.
Người xung quanh không ai không e sợ.
Lâm Dương ôm chặt lấy thân thể của Tô Vũ Nhi, hai mắt của anh dần dần đỏ ngầu.
“Người đâu, mang thi thể của người phụ nữ này đi cắt thành thuốc dẫn, thời gian chết quá lâu, thi thể sẽ không còn tươi mới nữa!”
Bề trên thản nhiên nói.
“Tuân mệnh Bốn người của thôn Dược Vương trực tiếp đi về bên phía Lâm Dương.
Lâm Dương đứng lên, yên lặng từ trong ngực lấy ra một chiếc kim châm cứu màu đen.
Đây là một châm độc.
“Thôn dược vương, độc của các người thật sự mạnh nhất thế giới ư?”
Giọng nói khàn khàn từ trong miệng của Lâm Dương phát ra.
“Sao nào? Cậu còn có nghỉ vấn về thực lực của bổn tọa à? Chảng lẽ… Thực lực của bổn tọa hiện tại còn chưa đủ để cho cậu nhìn thấy rõ được hiện thực à?” Bê trên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lâm Dương, trong mắt ông ta đều là vẻ lạnh lẽo.
Kẻ sâu kiến nhãi nhép này năm lần bảy lượt khiêu khích ông ta, ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa.
Người này hoàn toàn miệt thị bê trên!
Miệt thị vương giả tương lai như ông ta.
“Đánh gãy tứ chỉ của cậu ra, sau đó đưa đi”
Tô Bảo Minh quát to một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.