Chương 2155
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2155:
Luồng khí này vừa xuất hiện, những nguyên lão của thôn Dược Vương đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, bọn họ vội vàng nhìn về phía đám cao thủ của thôn Dược Vương vừa đến gần Lâm Dương.
Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đã hoảng sợ đến phát điên.
Chỉ thấy những người đang nhào về phía Lâm Dương kia, toàn bộ đều đứng nguyên tại chỗ.
Chẳng qua lần này không phải là cảnh tượng đầu một nơi thân một nẻo như trước, mà chính là thân thể của bọn họ bị một lượng lớn những vết nứt như mạng nhện bao trùm, giống như một khối thủy tinh vỡ vụn.
Một cơn gió thổi qua.
Loảng xoảng.
Tất cả cơ thể của những người này đã lập tức biến thành những mảnh vụn như hạt gạo theo gió bay đi, rơi vãi đầy trên mặt đất.
Những người có mặt ở đây đều vô cùng khiếp sợ.
Việc này còn đáng sợ hơn cả chuyện nghiền xương thành tro.
“Đó là phương pháp gì thế?”
“Vì sao so với vừa rồi, thằng cha này còn đáng sợ hơn gấp mấy lần vậy?”
“Cậu ta thi triển thuật pháp gì thế?”
Mọi người run lẩy bẩy, thấp thỏm lo âu.
“Sao có thể như vậy được chứ?”
Tô Bảo Minh cũng giật nảy mình, giọng nói của ông ta đang run rẩy, ông ta liên tục quát to.
“Nhanh, nhanh, nhanh lên, tiếp tục đi lên lôi cậu ta xuống!”
Nhưng lần này không còn một ai dám nghe theo mệnh lệnh của Tô Bảo Minh nữa.
Dù sao thực lực của hai bên chênh lệch quá xa.
Lúc trước người đã chết đều là cường giả có thực lực phi phàm của thôn Dược Vương.
Thế nhưng ngay cả sức đánh trả, bọn họ cũng không có đã bị Lâm Dương giết chết trong nháy mắt.
Loại chênh lệch này tuyệt đối không phải là thứ mà dùng số lượng người có thể bù vào.
“Bảo Minh, đừng để bọn họ đi lên, người này dùng cấm thuật, các người không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Bề trên chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi lên.
“Cấm thuật ư?”
Tô Bảo Minh sửng sốt một xíu, sau đó ông ta hừ lạnh một tiếng.
“Nếu nói là cấm thuật, thôn dược vương chúng ta sợ gì cậu ta chứ, chúng ta cũng dùng được.”
“Khả năng cấm thuật của chúng ta kém hơn cấm thuật của cậu ta!” Bề trên chăm chú nhìn về phía Lâm Dương, trầm giọng nói.
“Nếu như tôi đoán không sai, cậu ta chính là dùng một loại thuộc cấm thuật U Minh, đó là một loại cấm thuật vô cùng đáng Sợ, có thể gây ra độc tính kinh khủng, không phải là loại cấm thuật bình thường có thể đánh đồng.”
“Cấm thuật U Minh ư?”
Tô Bảo Minh cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Ngay cả bề trên cũng phải kiêng ky ba phần, đủ để thấy được cấm thuật này có sức mạnh phi phàm như thế nào.
“Thủ Mệnh, Hùng Khải Uy!”
Đúng vào lúc này, Lâm Dương hồ to một tiếng.
“Tiêu… Tiêu Tiến Đạt sư đệ, có chuyện gì thế?”
Thủ Mệnh cũng cảm thấy run rẩy, cô ta run rẩy đáp lại.
Luồng khí này vừa xuất hiện, những nguyên lão của thôn Dược Vương đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, bọn họ vội vàng nhìn về phía đám cao thủ của thôn Dược Vương vừa đến gần Lâm Dương.
Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đã hoảng sợ đến phát điên.
Chỉ thấy những người đang nhào về phía Lâm Dương kia, toàn bộ đều đứng nguyên tại chỗ.
Chẳng qua lần này không phải là cảnh tượng đầu một nơi thân một nẻo như trước, mà chính là thân thể của bọn họ bị một lượng lớn những vết nứt như mạng nhện bao trùm, giống như một khối thủy tinh vỡ vụn.
Một cơn gió thổi qua.
Loảng xoảng.
Tất cả cơ thể của những người này đã lập tức biến thành những mảnh vụn như hạt gạo theo gió bay đi, rơi vãi đầy trên mặt đất.
Những người có mặt ở đây đều vô cùng khiếp sợ.
Việc này còn đáng sợ hơn cả chuyện nghiền xương thành tro.
“Đó là phương pháp gì thế?”
“Vì sao so với vừa rồi, thằng cha này còn đáng sợ hơn gấp mấy lần vậy?”
“Cậu ta thi triển thuật pháp gì thế?”
Mọi người run lẩy bẩy, thấp thỏm lo âu.
“Sao có thể như vậy được chứ?”
Tô Bảo Minh cũng giật nảy mình, giọng nói của ông ta đang run rẩy, ông ta liên tục quát to.
“Nhanh, nhanh, nhanh lên, tiếp tục đi lên lôi cậu ta xuống!”
Nhưng lần này không còn một ai dám nghe theo mệnh lệnh của Tô Bảo Minh nữa.
Dù sao thực lực của hai bên chênh lệch quá xa.
Lúc trước người đã chết đều là cường giả có thực lực phi phàm của thôn Dược Vương.
Thế nhưng ngay cả sức đánh trả, bọn họ cũng không có đã bị Lâm Dương giết chết trong nháy mắt.
Loại chênh lệch này tuyệt đối không phải là thứ mà dùng số lượng người có thể bù vào.
“Bảo Minh, đừng để bọn họ đi lên, người này dùng cấm thuật, các người không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Bề trên chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi lên.
“Cấm thuật ư?”
Tô Bảo Minh sửng sốt một xíu, sau đó ông ta hừ lạnh một tiếng.
“Nếu nói là cấm thuật, thôn dược vương chúng ta sợ gì cậu ta chứ, chúng ta cũng dùng được.”
“Khả năng cấm thuật của chúng ta kém hơn cấm thuật của cậu ta!” Bề trên chăm chú nhìn về phía Lâm Dương, trầm giọng nói.
“Nếu như tôi đoán không sai, cậu ta chính là dùng một loại thuộc cấm thuật U Minh, đó là một loại cấm thuật vô cùng đáng Sợ, có thể gây ra độc tính kinh khủng, không phải là loại cấm thuật bình thường có thể đánh đồng.”
“Cấm thuật U Minh ư?”
Tô Bảo Minh cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Ngay cả bề trên cũng phải kiêng ky ba phần, đủ để thấy được cấm thuật này có sức mạnh phi phàm như thế nào.
“Thủ Mệnh, Hùng Khải Uy!”
Đúng vào lúc này, Lâm Dương hồ to một tiếng.
“Tiêu… Tiêu Tiến Đạt sư đệ, có chuyện gì thế?”
Thủ Mệnh cũng cảm thấy run rẩy, cô ta run rẩy đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.