Chương 2159
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2159:
Mà bên này, trên người bề trên đều là thương tích, từ đầu đến chân toàn bộ đều mục rữa.
Không còn một miếng thịt lành nào, quá mức khủng bốt!
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?”
Ánh mắt của người trong thôn Dược Vương lộ ra tuyệt vọng.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Tô Bảo Minh nghiến răng nghiến lợi rống to.
“Tôi là người sẽ giết chết các ông!”
Người kia khàn giọng nói ra, sau đó vươn tay lên cổ, kéo ra một thứ.
Soạt một tiếng.
Một tấm da người bị Lâm Dương kéo xuống, lộ ra một gương mặt đẹp như tượng tạc.
“Bác sĩ Lâm!”
Lập tức có người phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
Mọi người khiếp sợ không thôi.
Không một ai nghĩ đến “Tiêu Tiến Đạt”
này chính là bác sĩ Lâm – Kẻ thù số một của thôn Dược Vương.
Ai cũng không nghĩ đến bác sĩ Lâm lại xuất hiện ở chỗ này.
Gương mặt này quá khiến mọi người chấn động.
Trong đầu của tất cả mọi người đều ong một tiếng, hoàn toàn trống rỗng “Sao lại là cậu ta chứ?”
“Cậu ta… Cậu ta không chết ư?”
Người của thôn Dược Vương trừng to mắt lên nhìn, tất cả đều khó lòng tiếp nhận được.
“Lâm… bác sĩ Lâm? Cậu thế mà lại là bác sĩ Lâm? Sao lại như thế được? Chẳng phải lúc trước cậu sử dụng nghịch chuyển thần châm khiến cho mạch mệnh mất không còn, mạng sống cũng mất? Vì sao cậu lại còn sống chứ?” Tô Bảo Minh nhìn về phía Lâm Dương, cảm xúc của ông ta vô cùng kích động, nói.
“Ông tận mắt nhìn thấy tôi chết đi à?”
Lâm Dương nghiêng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn qua ông ta.
“Chuyện đó..” Tô Bảo Minh ngậm miệng lại.
“Tôi đã sớm nói rồi, y thuật của thôn Dược Vương các người cũng chẳng có gì hơn cái này, các người cơ bản không biết cái gì mới thật sự là nghề y, các người chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng tự cho mình là đúng mà thôi, tự cho rằng mình là người siêu phàm, nhưng trên thực tế các người lại hiểu biết được rất ít.” Lâm Dương khàn giọng nói, “Cậu… Cậu dám nhục nhã thôn Dược Vương chúng tôi như thế ư?” Tô Bảo Minh tức hổn hển nói.
“Nhục nhã các người thì sao chứ?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Cậu, cậu, cậu…” Tô Bảo Minh tức đến mức sắp không nói được thành lời.
“Bác sĩ Lâm, cậu nói chúng tôi cơ bản không biết cái gì mới thật sự là nghề y ư? Vậy cậu có biết cái gì mới gọi là độc dược không?
Thôn Dược Vương chúng tôi đã không còn là thôn Dược Vương của ngày xưa nữa rồi, chúng tôi phát triển theo con đường độc dược, y thuật của cậu mạnh hơn chúng tôi, nhưng về phương diện độc dược, cậu mạnh hơn chúng tôi à? Chúng tôi muốn kẻ nào phải chết, kẻ đó chắc chắn phải chết, cho dù y thuật của kẻ đó cao hơn cũng không thể sống được.” Bề trên liên tục hừ lạnh, khinh thường nói.
“Ông sai rồi, cái gọi là độc dược chẳng qua là một nhánh nhỏ trong y thuật, cực hạn độc chính là sống không bằng chết, ông lĩnh ngộ được con đường y thuật, nhưng lại không biết cái gì gọi là độc dược.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Bớt nói nhảm lại, nhanh chết đi!”
Bề trên không muốn nói nhiều nữa, ông †a nhỏ giọng quát một tiếng, lại một lần nữa phất tay lên.
Vèo vèo vèo…
Mà bên này, trên người bề trên đều là thương tích, từ đầu đến chân toàn bộ đều mục rữa.
Không còn một miếng thịt lành nào, quá mức khủng bốt!
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?”
Ánh mắt của người trong thôn Dược Vương lộ ra tuyệt vọng.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Tô Bảo Minh nghiến răng nghiến lợi rống to.
“Tôi là người sẽ giết chết các ông!”
Người kia khàn giọng nói ra, sau đó vươn tay lên cổ, kéo ra một thứ.
Soạt một tiếng.
Một tấm da người bị Lâm Dương kéo xuống, lộ ra một gương mặt đẹp như tượng tạc.
“Bác sĩ Lâm!”
Lập tức có người phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
Mọi người khiếp sợ không thôi.
Không một ai nghĩ đến “Tiêu Tiến Đạt”
này chính là bác sĩ Lâm – Kẻ thù số một của thôn Dược Vương.
Ai cũng không nghĩ đến bác sĩ Lâm lại xuất hiện ở chỗ này.
Gương mặt này quá khiến mọi người chấn động.
Trong đầu của tất cả mọi người đều ong một tiếng, hoàn toàn trống rỗng “Sao lại là cậu ta chứ?”
“Cậu ta… Cậu ta không chết ư?”
Người của thôn Dược Vương trừng to mắt lên nhìn, tất cả đều khó lòng tiếp nhận được.
“Lâm… bác sĩ Lâm? Cậu thế mà lại là bác sĩ Lâm? Sao lại như thế được? Chẳng phải lúc trước cậu sử dụng nghịch chuyển thần châm khiến cho mạch mệnh mất không còn, mạng sống cũng mất? Vì sao cậu lại còn sống chứ?” Tô Bảo Minh nhìn về phía Lâm Dương, cảm xúc của ông ta vô cùng kích động, nói.
“Ông tận mắt nhìn thấy tôi chết đi à?”
Lâm Dương nghiêng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn qua ông ta.
“Chuyện đó..” Tô Bảo Minh ngậm miệng lại.
“Tôi đã sớm nói rồi, y thuật của thôn Dược Vương các người cũng chẳng có gì hơn cái này, các người cơ bản không biết cái gì mới thật sự là nghề y, các người chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng tự cho mình là đúng mà thôi, tự cho rằng mình là người siêu phàm, nhưng trên thực tế các người lại hiểu biết được rất ít.” Lâm Dương khàn giọng nói, “Cậu… Cậu dám nhục nhã thôn Dược Vương chúng tôi như thế ư?” Tô Bảo Minh tức hổn hển nói.
“Nhục nhã các người thì sao chứ?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Cậu, cậu, cậu…” Tô Bảo Minh tức đến mức sắp không nói được thành lời.
“Bác sĩ Lâm, cậu nói chúng tôi cơ bản không biết cái gì mới thật sự là nghề y ư? Vậy cậu có biết cái gì mới gọi là độc dược không?
Thôn Dược Vương chúng tôi đã không còn là thôn Dược Vương của ngày xưa nữa rồi, chúng tôi phát triển theo con đường độc dược, y thuật của cậu mạnh hơn chúng tôi, nhưng về phương diện độc dược, cậu mạnh hơn chúng tôi à? Chúng tôi muốn kẻ nào phải chết, kẻ đó chắc chắn phải chết, cho dù y thuật của kẻ đó cao hơn cũng không thể sống được.” Bề trên liên tục hừ lạnh, khinh thường nói.
“Ông sai rồi, cái gọi là độc dược chẳng qua là một nhánh nhỏ trong y thuật, cực hạn độc chính là sống không bằng chết, ông lĩnh ngộ được con đường y thuật, nhưng lại không biết cái gì gọi là độc dược.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Bớt nói nhảm lại, nhanh chết đi!”
Bề trên không muốn nói nhiều nữa, ông †a nhỏ giọng quát một tiếng, lại một lần nữa phất tay lên.
Vèo vèo vèo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.