Chương 2165
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2165:
Một luồng gió ấm áp không ngừng vây quanh, xoay tròn quanh cô ta, những độc tố đó không phá vỡ nổi làn gió ấm áp này, cũng không thể bảo trùm lên người cô ta.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiết Đan Chi vô cùng hoang mang.
Chờ đến khi cô ta đưa mắt nhìn lên, mới nhìn thấy trước mặt mình có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi.
Người kia chính là bác sĩ Lâm!
“Tiêu sư…” Tiết Đan Chi mừng rỡ như điên, cô ta đang muốn gọi, lại phát hiện ra người này không phải Tiêu Tiến Đạt mà chính là bác sĩ Lâm, cô ta chỉ có thể thận trọng gọi.
“Bác sĩ Lâm.”
“Cô không sao chứ?” Lâm Dương nghiêng đầu hỏi cô ta.
“Tôi… Tôi không sao… Mặt của Tiết Đan Chi đỏ lên, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả.
Cô ta vừa cảm thấy kích động lại vui vẻ, trong thời điểm tuyệt vọng nhất, lại có người đến cứu mình, không có việc gì khiến người †a phấn chấn và vui vẻ hơn điều này.
Tuy người này không phải là Tiêu Tiến Đạt thật sự, thế nhưng bản thân mình vẫn luôn tiếp xúc với người này, thật ra cũng không sai.
“Không có việc gì là được rồi!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó anh vung tay lên.
Phù.
Một luồng khí lưu từ cánh tay của anh truyền ra, giống như một thanh lợi kiếm bổ đôi đám mây độc trước mặt ra.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiết Đan Chỉ hơi hé ra, không thể tưởng tượng được.
“Đi theo tôi.”
“Được… Ừ”
Tiết Đan Chỉ thận trọng đi theo Lâm Dương ra ngoài, cô ta đánh giá Lâm Dương, lại phát hiện quần áo trên người Lâm Dương bị rách tơi tả, là dấu vết bị độc khí ăn mòn qua.
Nhưng cơ thể của anh lại lành lặn không xíu tổn hại gì, nhìn không ra vết thương nào, chẳng lẽ nói độc này không làm gì được bác sĩ Lâm ư?
Trong lòng Tiết Đan Chi mừng rỡ.
Phù phù phù..
Bên ngoài Thôn Dược Vương, các trưởng lão đang cùng nhau tế khí, ngăn chặn hơi khí độc bay ra ngoài, nửa thôn làng đã bị phá hủy.
Chẳng qua bề trên không chút đau lòng nào, ngược lại ông ta cười rất vui vẻ.
“Đừng ngăn cản làm gì, để cho khí độc tản ra, khí độc tản ra, các người có thể nhìn thấy viên nhân hoàn do đích thân bổn tọa luyện chết”
“Bề trên, nếu để khí độc tản ra, chỉ sợ những đệ tử này của chúng ta sẽ chết hoặc bị thương hơn phân nửa.”
“Hơn nữa chỉ sợ cả thôn chúng ta sẽ bị những khí độc này ô nhiễm, một vị trí đắc địa như vậy, chỉ sợ sẽ biến thành một nơi chết chóc tĩnh mịch.”
“Bề trên, mong ngài nghĩ lại.”
Một đám nguyên lão vội vàng khuyên nhủ.
“Sao nào? Các người muốn chống lại mệnh lệnh của bổn tọa ư?”
Bề trên giận tím mặt, ông ta trừng mắt nhìn mọi người rồi nói.
“Ai dám không nghe theo thì lấy thân thể của kẻ đó ra chắn khí độc!”
“ÁI” Đám nguyên lão bị dọa đến mức không còn dám phản bác gì.
Chờ đến khi người của trong thôn cách ra xa, tất cả các nguyên lão lập tức ngừng ngăn cản khí độc, để khí độc này lan ra.
Một luồng gió ấm áp không ngừng vây quanh, xoay tròn quanh cô ta, những độc tố đó không phá vỡ nổi làn gió ấm áp này, cũng không thể bảo trùm lên người cô ta.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiết Đan Chi vô cùng hoang mang.
Chờ đến khi cô ta đưa mắt nhìn lên, mới nhìn thấy trước mặt mình có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi.
Người kia chính là bác sĩ Lâm!
“Tiêu sư…” Tiết Đan Chi mừng rỡ như điên, cô ta đang muốn gọi, lại phát hiện ra người này không phải Tiêu Tiến Đạt mà chính là bác sĩ Lâm, cô ta chỉ có thể thận trọng gọi.
“Bác sĩ Lâm.”
“Cô không sao chứ?” Lâm Dương nghiêng đầu hỏi cô ta.
“Tôi… Tôi không sao… Mặt của Tiết Đan Chi đỏ lên, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả.
Cô ta vừa cảm thấy kích động lại vui vẻ, trong thời điểm tuyệt vọng nhất, lại có người đến cứu mình, không có việc gì khiến người †a phấn chấn và vui vẻ hơn điều này.
Tuy người này không phải là Tiêu Tiến Đạt thật sự, thế nhưng bản thân mình vẫn luôn tiếp xúc với người này, thật ra cũng không sai.
“Không có việc gì là được rồi!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó anh vung tay lên.
Phù.
Một luồng khí lưu từ cánh tay của anh truyền ra, giống như một thanh lợi kiếm bổ đôi đám mây độc trước mặt ra.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiết Đan Chỉ hơi hé ra, không thể tưởng tượng được.
“Đi theo tôi.”
“Được… Ừ”
Tiết Đan Chỉ thận trọng đi theo Lâm Dương ra ngoài, cô ta đánh giá Lâm Dương, lại phát hiện quần áo trên người Lâm Dương bị rách tơi tả, là dấu vết bị độc khí ăn mòn qua.
Nhưng cơ thể của anh lại lành lặn không xíu tổn hại gì, nhìn không ra vết thương nào, chẳng lẽ nói độc này không làm gì được bác sĩ Lâm ư?
Trong lòng Tiết Đan Chi mừng rỡ.
Phù phù phù..
Bên ngoài Thôn Dược Vương, các trưởng lão đang cùng nhau tế khí, ngăn chặn hơi khí độc bay ra ngoài, nửa thôn làng đã bị phá hủy.
Chẳng qua bề trên không chút đau lòng nào, ngược lại ông ta cười rất vui vẻ.
“Đừng ngăn cản làm gì, để cho khí độc tản ra, khí độc tản ra, các người có thể nhìn thấy viên nhân hoàn do đích thân bổn tọa luyện chết”
“Bề trên, nếu để khí độc tản ra, chỉ sợ những đệ tử này của chúng ta sẽ chết hoặc bị thương hơn phân nửa.”
“Hơn nữa chỉ sợ cả thôn chúng ta sẽ bị những khí độc này ô nhiễm, một vị trí đắc địa như vậy, chỉ sợ sẽ biến thành một nơi chết chóc tĩnh mịch.”
“Bề trên, mong ngài nghĩ lại.”
Một đám nguyên lão vội vàng khuyên nhủ.
“Sao nào? Các người muốn chống lại mệnh lệnh của bổn tọa ư?”
Bề trên giận tím mặt, ông ta trừng mắt nhìn mọi người rồi nói.
“Ai dám không nghe theo thì lấy thân thể của kẻ đó ra chắn khí độc!”
“ÁI” Đám nguyên lão bị dọa đến mức không còn dám phản bác gì.
Chờ đến khi người của trong thôn cách ra xa, tất cả các nguyên lão lập tức ngừng ngăn cản khí độc, để khí độc này lan ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.