Chương 2177
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2177:
Lâm Dương một đường đuổi giết, thủ đoạn rất vô tình.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh tha cho sư huynh sư tỷ và sư phụ tôi đi!”
Lúc này khi Lâm Dương muốn ra tay giết chết mấy người của thôn Dược Vương, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới tiếng khóc.
Anh nghiêng đầu nhìn.
Tiết Đan Chỉ cả người bẩn thỉu chật vật không chịu nổi quỳ rạp trên đất, dập đầu khóc với Lâm Dương.
“Tiết Đan Chi?”
Tuy Lâm Dương đang tràn ngập sát ý, nhưng lý trí vẫn còn đây.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh tha cho đám sư phụ tôi một con đường sống, cầu xin anhl”
Tiết Đan Chi rơi lệ, đau khổ nói.
“Tiết Đan Chỉ! Đám sư phụ cô cũng không phải là người tốt gì! Tôi vốn muốn giết, nhưng nếu cô cầu xin thay bọn họ, vậy tôi sẽ cho bọn họ một con đường sống, cô lập tức bảo bọn họ cút đi!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn!”
Tiết Đan Chi lau nước mắt trên mặt, nhìn đám Phương sư tỷ bị dọa ngốc ở phía sau: “Sư tỷ, sư phụ, mọi người đi nhanh đi, bác sĩ Lâm không giết mọi người rồi!”
“Được, được…”
“Cảm ơn bác sĩ Lâm!”
“Cảm ơn bác sĩ Lâm đã không giết!”
Đám người Tôn Khải Phong cảm động chảy nước mắt, nhao nhao quỳ trên đất dập đầu, rồi chật vật rời đi.
Tiết Đan Chỉ rất muốn đi, nhưng cô ta đã bị gấy một chân, đi cũng không tiện, vốn muốn gọi hai sư tỷ sư muội tới giúp cô ta, nhưng đợi cô ta xoay người lại, mới phát hiện đám Phương sư tỷ đã chạy không còn bóng dáng, còn có ai quan tâm tới sống chết của cô ta.
“Thấy chưa? Có một số người, không hề để ý cô đối xử với bọn họ tốt cỡ nào, bọn họ chỉ để ý mình mà thôi! Không đáng để cô đồng tình với bọn họ.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy…” Tiết Đan Chi cười chua xót: “Nhưng mà có lúc, anh biết rõ bọn họ sẽ làm như vậy với anh, nhưng anh vẫn sẽ làm như thế, không phải sao? Mục đích của anh không phải là muốn khiến bọn họ thất vọng, mà là không muốn khiến lương tâm của mình thất vọng.”
Lâm Dương im lặng rồi.
Sao anh không phải?
Nhìn Tiết Đan Chỉ một cái, sau đó anh rời đi truy giết đám người khác.
Trước sau chưa tới nửa tiếng, người của thôn Dược Vương chết đã chết, trốn đã trốn.
Bên ngoài thôn máu chảy thành sông, thi thể tràn khắp nơi.
Thủ Mệnh, Hùng Khải Uy, Tiết Đan Chi ngơ ngẩn mà nhìn.
Bọn họ người nào cũng không ngờ tới, vào ngày diễn ra điển lễ tế thuốc, chính là ngày thôn Dược Vương diệt vong…
Đợi Lâm Dương trở về, toàn thân anh đầy là máu, giống như người đàn ông mới từ địa ngục trở về.
Cho dù biết Lâm Dương sẽ không giết mình, nhưng đám Thủ Mệnh vẫn vô cùng sợ hãi.
“Bác sĩ Lâm, anh không sao đấy chứ?”
Thấy Lâm Dương ngồi trên một tảng đá, không ngừng thở hổn hển, Thủ Mệnh cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì.”
Lâm Dương thở gấp nói.
Nhưng mà vừa nói xong, người lại nằm trên mặt đất, khó có thể nhúc nhích.
Lâm Dương một đường đuổi giết, thủ đoạn rất vô tình.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh tha cho sư huynh sư tỷ và sư phụ tôi đi!”
Lúc này khi Lâm Dương muốn ra tay giết chết mấy người của thôn Dược Vương, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới tiếng khóc.
Anh nghiêng đầu nhìn.
Tiết Đan Chỉ cả người bẩn thỉu chật vật không chịu nổi quỳ rạp trên đất, dập đầu khóc với Lâm Dương.
“Tiết Đan Chi?”
Tuy Lâm Dương đang tràn ngập sát ý, nhưng lý trí vẫn còn đây.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh tha cho đám sư phụ tôi một con đường sống, cầu xin anhl”
Tiết Đan Chi rơi lệ, đau khổ nói.
“Tiết Đan Chỉ! Đám sư phụ cô cũng không phải là người tốt gì! Tôi vốn muốn giết, nhưng nếu cô cầu xin thay bọn họ, vậy tôi sẽ cho bọn họ một con đường sống, cô lập tức bảo bọn họ cút đi!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn!”
Tiết Đan Chi lau nước mắt trên mặt, nhìn đám Phương sư tỷ bị dọa ngốc ở phía sau: “Sư tỷ, sư phụ, mọi người đi nhanh đi, bác sĩ Lâm không giết mọi người rồi!”
“Được, được…”
“Cảm ơn bác sĩ Lâm!”
“Cảm ơn bác sĩ Lâm đã không giết!”
Đám người Tôn Khải Phong cảm động chảy nước mắt, nhao nhao quỳ trên đất dập đầu, rồi chật vật rời đi.
Tiết Đan Chỉ rất muốn đi, nhưng cô ta đã bị gấy một chân, đi cũng không tiện, vốn muốn gọi hai sư tỷ sư muội tới giúp cô ta, nhưng đợi cô ta xoay người lại, mới phát hiện đám Phương sư tỷ đã chạy không còn bóng dáng, còn có ai quan tâm tới sống chết của cô ta.
“Thấy chưa? Có một số người, không hề để ý cô đối xử với bọn họ tốt cỡ nào, bọn họ chỉ để ý mình mà thôi! Không đáng để cô đồng tình với bọn họ.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy…” Tiết Đan Chi cười chua xót: “Nhưng mà có lúc, anh biết rõ bọn họ sẽ làm như vậy với anh, nhưng anh vẫn sẽ làm như thế, không phải sao? Mục đích của anh không phải là muốn khiến bọn họ thất vọng, mà là không muốn khiến lương tâm của mình thất vọng.”
Lâm Dương im lặng rồi.
Sao anh không phải?
Nhìn Tiết Đan Chỉ một cái, sau đó anh rời đi truy giết đám người khác.
Trước sau chưa tới nửa tiếng, người của thôn Dược Vương chết đã chết, trốn đã trốn.
Bên ngoài thôn máu chảy thành sông, thi thể tràn khắp nơi.
Thủ Mệnh, Hùng Khải Uy, Tiết Đan Chi ngơ ngẩn mà nhìn.
Bọn họ người nào cũng không ngờ tới, vào ngày diễn ra điển lễ tế thuốc, chính là ngày thôn Dược Vương diệt vong…
Đợi Lâm Dương trở về, toàn thân anh đầy là máu, giống như người đàn ông mới từ địa ngục trở về.
Cho dù biết Lâm Dương sẽ không giết mình, nhưng đám Thủ Mệnh vẫn vô cùng sợ hãi.
“Bác sĩ Lâm, anh không sao đấy chứ?”
Thấy Lâm Dương ngồi trên một tảng đá, không ngừng thở hổn hển, Thủ Mệnh cẩn thận hỏi.
“Không có việc gì.”
Lâm Dương thở gấp nói.
Nhưng mà vừa nói xong, người lại nằm trên mặt đất, khó có thể nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.