Chương 2181
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2181:
Lâm Dương nhìn thôn Dược Vương vô cùng bừa bãi, mở miệng nói: “Tuy nơi này trải qua một trận đại chiến, nhưng tôi nghĩ thôn Dược Vương vẫn còn rất nhiều tư liệu chưa bị hủy. Hùng Khải Uy, Thủ Mệnh, hai người ở đây chỉnh lý lại sách y học của thôn Dược Vương, đợi xử lý xong chuyện ở nơi đây, tới học viện Phái Nam Y tìm tôi!”
“Dạ bác sĩ Lâm!”
Hai người gật đầu.
Lâm Dương thở ra một hơi, xoay người rời khỏi thôn trang bị tàn phá này…
Tới thôn Dược Vương một chuyến, khiến Lâm Dương đạt được không ít lợi ích.
Anh không chỉ mở mang kiến thức về các loại độc kỳ lạ, cũng mở mang kiến thức về sự xấu xí và hắc ám của lòng người.
Người học y, không phải nhất định muốn phổ độ chúng sinh, lòng mang thiên hạ.
Có người muốn nuôi gia đình, nhưng cũng có người dùng thứ này kiếm chác món lợi kếch sù, xem mạng người như cỏ rác.
Thế gian này, căn bản không có chí thiện hoặc chí ác, lòng người khó đo lường nhất.
Rời khỏi thôn Dược Vương, Lâm Dương đi tới thôn trấn bên ngoài núi, tìm một khách sạn trước, ở đó tắm rửa một cái, thay quần áo, rồi trở về Giang Thành.
Tô Vũ Nhi cũng được anh đưa đi theo, nhưng không đi máy bay, mà dùng xe cứu thương đưa về.
Tô Vũ Nhi đã rơi vào trạng thái chết giả.
Thực ra đây vẫn chỉ là cách nói của Lâm Dương, đổi lại là người khác, tình hình của Tô Vũ Nhi e rằng đã sớm được đưa tới nhà tang lễ rồi.
Lo Lâm Dương ngồi trên xe, nhìn gương mặt không có một chút huyết sắc của Tô Vũ Nhị, không khỏi thở dài.
Thôn Dược Vương bị diệt, tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra.
Những lực lượng được thôn Dược Vương sử dụng đối phó Dương Hoa cũng sẽ dừng lại.
Dương Hoa chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Lâm Dương không quan tâm những chuyện này, dẫn theo Tô Vũ Nhi trở về học viện Phái Nam Y, đẩy mạnh cửa ra, đưa Tô Vũ Nhi đến phòng an dưỡng tốt nhất, bắt đầu dùng các loại thuốc có giá trên trời tục mệnh cho cô ta.
“Này, các người là ai? Ai cho các người vào?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng khóc lóc.
“Đi ra xem có chuyện gì.” Lâm Dương quát khẽ với người bên cạnh.
Người này là người đón anh ở thị trấn, Lâm Dương trở về còn chưa gọi điện cho Mã Hải.
“Dạ, cậu Lâm.” Người nọ gật đầu chạy ra ngoài.
Một lát sau người này vòng về.
“Cậu Lâm, người bên ngoài nói, nơi này là của cậu ta, cậu ta bảo chúng ta nhanh rời đi, nếu không sẽ đuổi chúng ta ra ngoài!”
“Cái gì?”
Lâm Dương sửng sốt: “Bọn họ là người của học viện Phái Nam Y sao?”
“Nhìn không giống lắm.”
Lâm Dương suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nói: “Ông tránh ra.”
“Dạ”
Người nọ đi ra ngoài.
Lâm Dương che dấu gương mặt mình, khôi phục thành bộ dạng lúc trước đi ra ngoài.
Lâm Dương nhìn thôn Dược Vương vô cùng bừa bãi, mở miệng nói: “Tuy nơi này trải qua một trận đại chiến, nhưng tôi nghĩ thôn Dược Vương vẫn còn rất nhiều tư liệu chưa bị hủy. Hùng Khải Uy, Thủ Mệnh, hai người ở đây chỉnh lý lại sách y học của thôn Dược Vương, đợi xử lý xong chuyện ở nơi đây, tới học viện Phái Nam Y tìm tôi!”
“Dạ bác sĩ Lâm!”
Hai người gật đầu.
Lâm Dương thở ra một hơi, xoay người rời khỏi thôn trang bị tàn phá này…
Tới thôn Dược Vương một chuyến, khiến Lâm Dương đạt được không ít lợi ích.
Anh không chỉ mở mang kiến thức về các loại độc kỳ lạ, cũng mở mang kiến thức về sự xấu xí và hắc ám của lòng người.
Người học y, không phải nhất định muốn phổ độ chúng sinh, lòng mang thiên hạ.
Có người muốn nuôi gia đình, nhưng cũng có người dùng thứ này kiếm chác món lợi kếch sù, xem mạng người như cỏ rác.
Thế gian này, căn bản không có chí thiện hoặc chí ác, lòng người khó đo lường nhất.
Rời khỏi thôn Dược Vương, Lâm Dương đi tới thôn trấn bên ngoài núi, tìm một khách sạn trước, ở đó tắm rửa một cái, thay quần áo, rồi trở về Giang Thành.
Tô Vũ Nhi cũng được anh đưa đi theo, nhưng không đi máy bay, mà dùng xe cứu thương đưa về.
Tô Vũ Nhi đã rơi vào trạng thái chết giả.
Thực ra đây vẫn chỉ là cách nói của Lâm Dương, đổi lại là người khác, tình hình của Tô Vũ Nhi e rằng đã sớm được đưa tới nhà tang lễ rồi.
Lo Lâm Dương ngồi trên xe, nhìn gương mặt không có một chút huyết sắc của Tô Vũ Nhị, không khỏi thở dài.
Thôn Dược Vương bị diệt, tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra.
Những lực lượng được thôn Dược Vương sử dụng đối phó Dương Hoa cũng sẽ dừng lại.
Dương Hoa chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Lâm Dương không quan tâm những chuyện này, dẫn theo Tô Vũ Nhi trở về học viện Phái Nam Y, đẩy mạnh cửa ra, đưa Tô Vũ Nhi đến phòng an dưỡng tốt nhất, bắt đầu dùng các loại thuốc có giá trên trời tục mệnh cho cô ta.
“Này, các người là ai? Ai cho các người vào?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng khóc lóc.
“Đi ra xem có chuyện gì.” Lâm Dương quát khẽ với người bên cạnh.
Người này là người đón anh ở thị trấn, Lâm Dương trở về còn chưa gọi điện cho Mã Hải.
“Dạ, cậu Lâm.” Người nọ gật đầu chạy ra ngoài.
Một lát sau người này vòng về.
“Cậu Lâm, người bên ngoài nói, nơi này là của cậu ta, cậu ta bảo chúng ta nhanh rời đi, nếu không sẽ đuổi chúng ta ra ngoài!”
“Cái gì?”
Lâm Dương sửng sốt: “Bọn họ là người của học viện Phái Nam Y sao?”
“Nhìn không giống lắm.”
Lâm Dương suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nói: “Ông tránh ra.”
“Dạ”
Người nọ đi ra ngoài.
Lâm Dương che dấu gương mặt mình, khôi phục thành bộ dạng lúc trước đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.