Chương 2184
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2184:
“Thôi, cho anh xem vậy.”
Anh chín nhận lấy túi người bên cạnh đưa tới, lấy một phân văn kiện từ trong túi ra, để trước mặt Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức nhận lấy xem, một lát sau vẻ mặt vô cùng âm trầm.
“Đây là chúng tôi và Mã Hải tự mình ký, thưa anh, anh còn câu hỏi gì không?” Anh chín lạnh nhạt hỏi.
“Đúng là chữ ký của Mã Hải.”
Lâm Dương khàn giọng nói, tuy rất không muốn thừa nhận.
“Giấy trắng mực đen, chúng tôi cũng không lừa anh! Anh này, anh xâm nhập địa bàn của tôi, người này đã xâm hại quyền lợi và ích lợi của cá nhân tôi, tôi làm gì cậu, cho dù là cảnh sát tới đây, tôi nghĩ cũng là tôi có lý đúng không?” Anh chín lạnh nhạt nói.
“Đúng là thật như vậy, vậy tôi không kiên trì nữa! Tôi sẽ dẫn người rời đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Thức thời!” Anh chín gật đầu.
“Lâm Dương, cậu nghĩ đây là nơi nào? Cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Anh chín còn chưa nói gì đâu!” Lý Cường không muốn tha cho Lâm Dương như vậy.
Nhưng anh chín ngăn anh ta lại.
“Để anh ta đi đi, lát nữa đội thi công sẽ tới, đừng gây chuyện, kỳ hạn công trình tất phải hoàn thành đúng hạn, nếu chậm trễ tôi không tiện bàn giao, anh cũng không chịu nổi!” Anh chín nói.
Lý Cường nghe thấy thế, cúi đầu khom lưng: “Dạ, dạ… Anh chín!”
Lâm Dương chuyển Tô Vũ Nhi đến bệnh viện nhân dân thành phố, khi đi ra khỏi cửa, anh thấy bên ngoài có lượng lớn máy móc xây dựng công trình, lúc này sắc mặt càng âm trầm hơn.
Đợi dàn xếp cho Tô Vũ Nhi xong, Lâm Dương lập tức gọi điện cho Mã Hải.
Nhưng mà gọi vài lần, đều không có người nghe máy.
Sao lại thế này?
Lâm Dương nhớ rõ trước khi mình đến thôn Dược Vương, đã khám và chữa bệnh cho Mã Hải, theo lý mà nói Mã Hải sẽ khôi phục không ít, nhận điện thoại hẳn là không thành vấn đề.
Lâm Dương liếc nhìn danh bạ điện thoại, lại nhanh chóng gọi điện cho Huỳnh Lam.
Nhưng mà… Điện thoại của Huỳnh Lam cũng không gọi được.
Thử gọi điện cho Thủy Bình Vân, một lát sau mới thông.
Nhưng người nói chuyện ở bên kia điện thoại không phải là Thủy Bình Vân, mà là một giọng nữ xa lạ.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
“Thủy Bình Vân ở đâu? Gô là gì của Thủy Bình Vân?” Lâm Dương vội hỏi.
“Cô Vân đang ở trong phòng phẫu thuật, hôm nay cô ấy được sắp xếp phẫu thuật, tôi là thư ký của cô Thủy Bình Vân, anh tìm cô Vân có chuyện gì sao?”
“Phẫu thuật?” Lâm Dương bất chợt ngẩn ra: “Đang yên đang lành, vì sao Thủy Bình Vân phải phẫu thuật?”
“Thưa anh anh không biết sao? Hôm trước cô Thủy Bình Vân xảy ra tai nạn, vết thương có vẻ nghiêm trọng, mấy ngày nay cô ấy đã liên tục làm ba cuộc phẫu thuật rồi.”
“Tai nạn xe?”
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng.
Sao trùng hợp như thế?
E rằng là do người ta cố tình gây ra!
Người của thôn Dược Vương làm sao?
Không có khả năng!
Thôn Dược Vương đã không còn! Nếu thực sự muốn trả thù, tìm Lâm Dương anh là được, cần gì phải ra tay với Thủy Bình Vân?
“Thôi, cho anh xem vậy.”
Anh chín nhận lấy túi người bên cạnh đưa tới, lấy một phân văn kiện từ trong túi ra, để trước mặt Lâm Dương.
Lâm Dương lập tức nhận lấy xem, một lát sau vẻ mặt vô cùng âm trầm.
“Đây là chúng tôi và Mã Hải tự mình ký, thưa anh, anh còn câu hỏi gì không?” Anh chín lạnh nhạt hỏi.
“Đúng là chữ ký của Mã Hải.”
Lâm Dương khàn giọng nói, tuy rất không muốn thừa nhận.
“Giấy trắng mực đen, chúng tôi cũng không lừa anh! Anh này, anh xâm nhập địa bàn của tôi, người này đã xâm hại quyền lợi và ích lợi của cá nhân tôi, tôi làm gì cậu, cho dù là cảnh sát tới đây, tôi nghĩ cũng là tôi có lý đúng không?” Anh chín lạnh nhạt nói.
“Đúng là thật như vậy, vậy tôi không kiên trì nữa! Tôi sẽ dẫn người rời đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Thức thời!” Anh chín gật đầu.
“Lâm Dương, cậu nghĩ đây là nơi nào? Cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Anh chín còn chưa nói gì đâu!” Lý Cường không muốn tha cho Lâm Dương như vậy.
Nhưng anh chín ngăn anh ta lại.
“Để anh ta đi đi, lát nữa đội thi công sẽ tới, đừng gây chuyện, kỳ hạn công trình tất phải hoàn thành đúng hạn, nếu chậm trễ tôi không tiện bàn giao, anh cũng không chịu nổi!” Anh chín nói.
Lý Cường nghe thấy thế, cúi đầu khom lưng: “Dạ, dạ… Anh chín!”
Lâm Dương chuyển Tô Vũ Nhi đến bệnh viện nhân dân thành phố, khi đi ra khỏi cửa, anh thấy bên ngoài có lượng lớn máy móc xây dựng công trình, lúc này sắc mặt càng âm trầm hơn.
Đợi dàn xếp cho Tô Vũ Nhi xong, Lâm Dương lập tức gọi điện cho Mã Hải.
Nhưng mà gọi vài lần, đều không có người nghe máy.
Sao lại thế này?
Lâm Dương nhớ rõ trước khi mình đến thôn Dược Vương, đã khám và chữa bệnh cho Mã Hải, theo lý mà nói Mã Hải sẽ khôi phục không ít, nhận điện thoại hẳn là không thành vấn đề.
Lâm Dương liếc nhìn danh bạ điện thoại, lại nhanh chóng gọi điện cho Huỳnh Lam.
Nhưng mà… Điện thoại của Huỳnh Lam cũng không gọi được.
Thử gọi điện cho Thủy Bình Vân, một lát sau mới thông.
Nhưng người nói chuyện ở bên kia điện thoại không phải là Thủy Bình Vân, mà là một giọng nữ xa lạ.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
“Thủy Bình Vân ở đâu? Gô là gì của Thủy Bình Vân?” Lâm Dương vội hỏi.
“Cô Vân đang ở trong phòng phẫu thuật, hôm nay cô ấy được sắp xếp phẫu thuật, tôi là thư ký của cô Thủy Bình Vân, anh tìm cô Vân có chuyện gì sao?”
“Phẫu thuật?” Lâm Dương bất chợt ngẩn ra: “Đang yên đang lành, vì sao Thủy Bình Vân phải phẫu thuật?”
“Thưa anh anh không biết sao? Hôm trước cô Thủy Bình Vân xảy ra tai nạn, vết thương có vẻ nghiêm trọng, mấy ngày nay cô ấy đã liên tục làm ba cuộc phẫu thuật rồi.”
“Tai nạn xe?”
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lùng.
Sao trùng hợp như thế?
E rằng là do người ta cố tình gây ra!
Người của thôn Dược Vương làm sao?
Không có khả năng!
Thôn Dược Vương đã không còn! Nếu thực sự muốn trả thù, tìm Lâm Dương anh là được, cần gì phải ra tay với Thủy Bình Vân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.