Chương 2209
Dạ Cầm
13/09/2022
Chương 2209:
Hai người vội vàng nhìn về phía Lâm Dương.
Mới phát hiện, Lâm Dương đã giải quyết nốt những tên lâu la cuối cùng, đang hướng về chỗ này…
Lã Tiến Vũ cảm thấy có gì không đúng.
Những cao thủ này, lại bị Lâm Dương nhanh chóng xử lý!
Thực lực của bác sỹ Lâm này hình như mạnh hơn nhiều so với tin tức tình báo Trường Cổ bọn họ nhận được…
“Tìm người yểm trợ, maul”
Lã Tiến Vũ vội vàng gầm nhẹ.
“Các anh em, giết chết tên này cho tôi! Ai có thể hạ được anh ta, thưởng bảy trăm năm mươi năm nghìn đô!” Cậu chín của nhà họ Đỉnh vung tay lên, hô to.
Bọn cận vệ sau lưng đỏ mắt, liều mạng xông lên đánh nhau.
“Chạy!”
Lã Tiến Vũ lập tức quay đầu vọt ra khỏi học viện phái Nam Y.
Cậu chín của nhà họ Đinh cũng vội vàng chạy theo.
Nhưng hai người vừa chạy chưa được bao lâu… Bỗng ngừng lại.
Lại thấy ngoài học viện phái Nam Y chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều người đứng sẵn.
Giống như một bức tường, chặn đứng đám người Lã Tiến Vũ muốn chạy thoát…
“Các người…”
“Là người của Kỳ Lân Môn và đảo Tiêu Sầu?”
Sắc mặt Lã Tiến Vũ sợ hãi.
“Thầy Lã, cần gì phải đi nhanh như vậy?
Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mài”
Lâm Dương chậm rãi đi từ cửa ra, nhìn hai người.
Đám hộ vệ đều bị diệt sạch.
Lã Tiến Vũ cứng đờ, cậu chín của nhà họ Đinh thì run lập cập.
Còn Lý Cường sợ quá, chân mềm nhữn ngã ngồi trên đất từ sớm.
“Bác sỹ Lâm, cậu muốn làm gì?” Lã Tiến Vũ cắn răng hỏi.
“Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông, không quá phận phải không?” Lâm Dương nói tỉnh bơ.
“Mày…” Lã Tiến Vũ không biết phải phản bác thế nào.
Nhưng cậu chín của nhà họ Đinh bên cạnh lại gấp gáp: “Bác sỹ Lâm, anh không thể giết chúng tôi!”
“Tại sao?” Lâm Dương nhàn nhạt nhìn anh 1a.
“Bởi vì nếu anh giết chúng tôi, thì… thì…
thì Tô Nhan sẽ gặp nguy hiểm!” Cậu chín của nhà họ Đinh nói.
“Tô Nhan?”
Ánh mắt Lâm Dương trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
“Anh dám dùng cô ấy… uy hiếp tôi?”
Thấy ánh mắt Lâm Dương, đám người cậu chín của nhà họ Đinh run rẩy, hơi lạnh bò từ cột sống lên đần.
Nhưng lúc này cậu chín của nhà họ Đinh chỉ có thể dùng cái cớ này.
Nếu không bọn họ sẽ chết rât khó coi.
Nhưng mà anh ta không biết, Tô Nhan là giới hạn của Lâm Dương, dùng loại lý đo này sẽ chỉ khiến anh ta chết càng khó coi hơn.
“Bác sỹ Lâm, tôi không uy hiếp anh, tôi chỉ muốn giúp anh tỉnh táo lại, cho anh thời gian suy tính thật kỹ được mất! Mạng của chúng tôi không đáng tiền, anh thả chúng tôi, Tô Nhan sẽ an toàn tuyệt đối”
Hai người vội vàng nhìn về phía Lâm Dương.
Mới phát hiện, Lâm Dương đã giải quyết nốt những tên lâu la cuối cùng, đang hướng về chỗ này…
Lã Tiến Vũ cảm thấy có gì không đúng.
Những cao thủ này, lại bị Lâm Dương nhanh chóng xử lý!
Thực lực của bác sỹ Lâm này hình như mạnh hơn nhiều so với tin tức tình báo Trường Cổ bọn họ nhận được…
“Tìm người yểm trợ, maul”
Lã Tiến Vũ vội vàng gầm nhẹ.
“Các anh em, giết chết tên này cho tôi! Ai có thể hạ được anh ta, thưởng bảy trăm năm mươi năm nghìn đô!” Cậu chín của nhà họ Đỉnh vung tay lên, hô to.
Bọn cận vệ sau lưng đỏ mắt, liều mạng xông lên đánh nhau.
“Chạy!”
Lã Tiến Vũ lập tức quay đầu vọt ra khỏi học viện phái Nam Y.
Cậu chín của nhà họ Đinh cũng vội vàng chạy theo.
Nhưng hai người vừa chạy chưa được bao lâu… Bỗng ngừng lại.
Lại thấy ngoài học viện phái Nam Y chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều người đứng sẵn.
Giống như một bức tường, chặn đứng đám người Lã Tiến Vũ muốn chạy thoát…
“Các người…”
“Là người của Kỳ Lân Môn và đảo Tiêu Sầu?”
Sắc mặt Lã Tiến Vũ sợ hãi.
“Thầy Lã, cần gì phải đi nhanh như vậy?
Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mài”
Lâm Dương chậm rãi đi từ cửa ra, nhìn hai người.
Đám hộ vệ đều bị diệt sạch.
Lã Tiến Vũ cứng đờ, cậu chín của nhà họ Đinh thì run lập cập.
Còn Lý Cường sợ quá, chân mềm nhữn ngã ngồi trên đất từ sớm.
“Bác sỹ Lâm, cậu muốn làm gì?” Lã Tiến Vũ cắn răng hỏi.
“Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông, không quá phận phải không?” Lâm Dương nói tỉnh bơ.
“Mày…” Lã Tiến Vũ không biết phải phản bác thế nào.
Nhưng cậu chín của nhà họ Đinh bên cạnh lại gấp gáp: “Bác sỹ Lâm, anh không thể giết chúng tôi!”
“Tại sao?” Lâm Dương nhàn nhạt nhìn anh 1a.
“Bởi vì nếu anh giết chúng tôi, thì… thì…
thì Tô Nhan sẽ gặp nguy hiểm!” Cậu chín của nhà họ Đinh nói.
“Tô Nhan?”
Ánh mắt Lâm Dương trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
“Anh dám dùng cô ấy… uy hiếp tôi?”
Thấy ánh mắt Lâm Dương, đám người cậu chín của nhà họ Đinh run rẩy, hơi lạnh bò từ cột sống lên đần.
Nhưng lúc này cậu chín của nhà họ Đinh chỉ có thể dùng cái cớ này.
Nếu không bọn họ sẽ chết rât khó coi.
Nhưng mà anh ta không biết, Tô Nhan là giới hạn của Lâm Dương, dùng loại lý đo này sẽ chỉ khiến anh ta chết càng khó coi hơn.
“Bác sỹ Lâm, tôi không uy hiếp anh, tôi chỉ muốn giúp anh tỉnh táo lại, cho anh thời gian suy tính thật kỹ được mất! Mạng của chúng tôi không đáng tiền, anh thả chúng tôi, Tô Nhan sẽ an toàn tuyệt đối”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.