Chương 2273
Dạ Cầm
24/09/2023
Chương 2274:
Nhưng đúng lúc này, Tịch Tử Nghĩa cười ha ha.
“Ha ha ha ha, đây là Phái Cổ sao? Có khác gì kẻ cướp đâu chứ? Đúng là làm trò cười cho người trong nghề! Ha ha ha ha…”
“Chết đến nơi rồi, cậu còn cười được sao?” Có người mắng.
“Chết đến nơi sao? Chuyện đó thì chưa chắc!” Tịch Tử Nghĩa lắc đầu.
“Sao thế? Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn các cậu có tư cách đấu với chúng tôi sao?”
Nguyên lão của Phái Cổ nhíu mày hỏi.
“Sao không thể? Tôi đã dám tới, tất nhiên là có năm chắc tiêu diệt các người! Chẳng lẽ †ôi ngu ngốc tới mức cố ý đi tìm cái chết sao?” Tịch Tử Nghĩa hừ lạnh cười nói.
Những lời này vang lên, sắc mặt người của Phái Cổ thay đổi.
“Như vậy cậu dựa vào cái gì mà cuồng vọng trước mặt bổn tọa?”
Một giọng nói trầm trọng mà nghiêm túc vang lên phía sau người của Phái Cổ.
Người của Phái Cổ lập tức tản ra hai bên.
Người ở xung quanh cũng tập trung nhìn vào người vừa mới nói chuyện.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu trắng có viền bằng ngọc bích, nuôi chòm râu dài đi tới.
Cách ăn mặc của người đàn ông rất cổ, thắt lưng đeo ngọc, tay cầm quạt, đi giày bó, khí chất càng nghiêm túc, tuy nhìn như trung niên, nhưng bảo dưỡng rất tốt, khí chất càng mê người.
Lâm Dương lập tức dời mắt nhìn.
Mọi người xung quanh phát ra âm thanh.
“Là người phát ngôn của Phái Cổi”
“Ông ta là người đứng đầu của Phái Cổ sao?”
“Quả nhiên là nhân vật như tiên nhân.”
Tiến bàn tán nhỏ vụn vang lên.
Vẻ mặt Lâm Dương căng thẳng.
“Bác sĩ Lâm…” Thủ Mệnh ở bên cạnh gọi nhỏ.
Là người này khống chế lực lượng của Phái Cổ đối phó Dương Hoa, nhằm vào Lâm Dương.
Nếu loại trừ người này, mọi việc sẽ kết thúc.
“Bây giờ còn chưa phải lúc ra tay!”
Lâm Dương nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói: “Người còn chưa tới đủ, nếu hôm nay tới đây, vậy thì tranh thủ xử lý hết mọi chuyện đi!”
“Nói rất đúng.” Thủ Mệnh gật đầu: “Hiện giờ Linh Kiếm Môn và Phái Cổ nổi lên xung đột, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi Ngư Ông hưởng lợi, để bọn họ đánh nhau, huống chỉ vị trí của Độc Hoàng Tiếu Minh Hàn còn chưa rõ lắm, tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ”
Lâm Dương không nói chuyện.
“Hóa ra là ngài Công Tôn! Vấn bối Tịch ‘Tử Nghĩa bái kiến ngài Công Tôn!” Tịch Tử Nghĩa ôm quyền, trên mặt là nụ cười hờ hững.
Trong giọng nói không có chút cung kính.
“Bây giờ cậu dẫn theo người của cậu dời đi, tôi có thể tha cho Linh Kiếm Môn cậu một con đường sống, nếu cậu cố ý muốn đối nghịch với Phái Cổ tôi, vậy hôm nay, e rằng các người phải chôn thân ở nơi này rồi.”
Công Tôn Đại Hoàng người đứng đầu Phái Cổ bình tĩnh nói.
“Ngài Công Tôn! Tôi đã nói rồi, lân này tôi tới là muốn lấy đồ của sư phụ!”
“Những lời này tôi không muốn nghe, cậu chỉ có hai con đường để chọn, một, bình yên rời đi. Hai, tôi tiên cậu đi!” Công Tôn Đại Hoàng lắc đầu.
Thái độ vô cùng sáng tỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.