Chương 430
Dạ Cầm
05/08/2021
Mọi người căng da đầu bước lên.
“Trước tiên đưa cô Ngữ Yên về.”
“Không được, để tôi đến Hình Kính Tư với bọn họ đi! Chú Lâm Hình là người ngay thẳng, nhưng về vấn đề này, tôi cũng muốn nghe thử thái độ của mọi người.” Lâm Ngữ ‘Yên nhẹ giọng nói.
Người đàn ông gật đầu, sau đó đạp ga.
Xe đi một vòng quanh co, không biết lái qua bao lâu, đã đến một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một biệt thự, toàn thân biệt thự trên núi đều là màu đen, bắt luận là tòa nhà hay là sàn nhà, nó mang lại cho người ta cảm giác như một lâu đài tăm tối.
Lâm Ngữ Yên không lạ gì nơi này.
Bởi vì khu vực này thuộc về gia tộc họ Lâm, và biệt thự này là nơi nhà họ Lâm phụ trách thưởng phạt, Hình Kính Tưt Chủ nhân ở đây là chú của Lâm Ngữ Yên Lâm Vũ Hào, Lâm Hình!
Xe chạy thẳng vào biệt thự, dừng lại ở cổng của sảnh chính.
Vào lúc này, hơn mười chiếc ô tô hạng sang đã được đậu ở đây, không có chiếc nào dưới mây tỷ.
Tất cả các biển số xe không phải số thuận thì là số liền nhau. Ở những nơi như Yến Kinh, để có được những biển số xe như vậy không phải đơn giản.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung nhìn lướt qua những biển số xe này, bọn họ đại khái đã biết là ai đến, sắc mặt của hai người đều rất khó coi.
“Anh Hạo … Anh Hạo, em … chúng ta sẽ không chết chứ!
Chúng ta sẽ bị gia tộc xử tử chứ!” Một người nhà họ Lâm run rẫy nhìn Lâm Vũ Hào nói.
Anh ta đã vô cùng sợ hãi rồi.
“Phế vật, cậu sợ cái gì? Chuyện này không phải là lỗi của chúng ta, đừng lo lắng, gia tộc sẽ chỉ trừng phạt chúng ta tượng trưng một chút thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu!”
Lâm Vũ Hào hừ lạnh một tiếng nói.
“Thật …thật sao…”
“Nếu không thì sao? Ôn định một chút cho tôi.”
Lâm Vũ Hào khó chịu và bực bội nói.
Mọi người xuống xe và đi bộ vào trong.
Giờ phút này, trong Hình Đường đã chật ních người ngồi, tất cả đều là các trưởng trưởng lão của nhà họ Lâm, Lâm Hành kia đang ngồi ngay ở phía trên, quang cảnh vô cùng trang trọng, ngay cả vị trưởng lão trước đó cũng tới rồi.
Lâm Ngữ Yên ngay lập tức bước lên, chào từng người một từ người lớn tuổi nhất đến người trẻ tuổi nhất.
“Ngữ Yên xin chào các trưởng lão, xin chào bác, thím, cậu, chú…”
Cô ta cư xử vô cùng đoan chính, mặc dù có đôi khi cô ta cũng cực kỳ không ra gì, nhưng lúc này đây, cô ta cũng phải hành động quy quy cách cách.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cũng căng da đầu đi tới trước hành lễ.
Nhưng thái độ của mọi người đối với bọn họ rõ ràng là tôi tệ hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ hừ lạnh một câu, coi như là đáp lại…
Lâm Vũ Hào cũng không dám có bắt kỳ bắt mãn nào.
“Chú, tình hình …thực sự nghiêm trọng đến như Vậy sao?”
Sau khi chào hỏi xong, thấy mọi người đều im lặng, Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, cần thận dè dặt hỏi.
“Ngữ Yên, chuyện này không liên quan gì đến cháu, cháu bước sang một bên trước đi.” Lâm Hành mở mát, khàn giọng nói.
Biểu cảm đó, cực kỳ nặng nề, dường như không có bất cứ ai có thể chất vần…
“Chú…”
“Ngữ Yên!”
Lâm Ngữ Yên còn muốn nói cái gì đó, lại bị một người phụ nữ bên cạnh cắt ngang.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt nhìn người phụ nữ đó.
Lại nhìn thấy người phụ nữ đó với vẻ mặt u ám, khàn giọng nói: “Chuyện này … mức độ nghiêm trọng đã vượt quá sức tưởng tượng của cháu rồi!”
Lâm Ngữ Yên hơi thở ngưng trệ.
“Không phải nói chỉ là xuất hiện một đám người bị quá mẫn thôi sao?” Lâm Vũ Hào ở bên này vội vàng nói.
Cuộc gọi mà anh ta nhận được là xuất hiện một số lượng lớn bệnh nhân quá mẫn ở Yến Kinh bên này, loại thuốc mới có vấn đề nghiêm trọng cho nên mới run lẫy bảy.
“Trước tiên đưa cô Ngữ Yên về.”
“Không được, để tôi đến Hình Kính Tư với bọn họ đi! Chú Lâm Hình là người ngay thẳng, nhưng về vấn đề này, tôi cũng muốn nghe thử thái độ của mọi người.” Lâm Ngữ ‘Yên nhẹ giọng nói.
Người đàn ông gật đầu, sau đó đạp ga.
Xe đi một vòng quanh co, không biết lái qua bao lâu, đã đến một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một biệt thự, toàn thân biệt thự trên núi đều là màu đen, bắt luận là tòa nhà hay là sàn nhà, nó mang lại cho người ta cảm giác như một lâu đài tăm tối.
Lâm Ngữ Yên không lạ gì nơi này.
Bởi vì khu vực này thuộc về gia tộc họ Lâm, và biệt thự này là nơi nhà họ Lâm phụ trách thưởng phạt, Hình Kính Tưt Chủ nhân ở đây là chú của Lâm Ngữ Yên Lâm Vũ Hào, Lâm Hình!
Xe chạy thẳng vào biệt thự, dừng lại ở cổng của sảnh chính.
Vào lúc này, hơn mười chiếc ô tô hạng sang đã được đậu ở đây, không có chiếc nào dưới mây tỷ.
Tất cả các biển số xe không phải số thuận thì là số liền nhau. Ở những nơi như Yến Kinh, để có được những biển số xe như vậy không phải đơn giản.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung nhìn lướt qua những biển số xe này, bọn họ đại khái đã biết là ai đến, sắc mặt của hai người đều rất khó coi.
“Anh Hạo … Anh Hạo, em … chúng ta sẽ không chết chứ!
Chúng ta sẽ bị gia tộc xử tử chứ!” Một người nhà họ Lâm run rẫy nhìn Lâm Vũ Hào nói.
Anh ta đã vô cùng sợ hãi rồi.
“Phế vật, cậu sợ cái gì? Chuyện này không phải là lỗi của chúng ta, đừng lo lắng, gia tộc sẽ chỉ trừng phạt chúng ta tượng trưng một chút thôi, sẽ không làm gì chúng ta đâu!”
Lâm Vũ Hào hừ lạnh một tiếng nói.
“Thật …thật sao…”
“Nếu không thì sao? Ôn định một chút cho tôi.”
Lâm Vũ Hào khó chịu và bực bội nói.
Mọi người xuống xe và đi bộ vào trong.
Giờ phút này, trong Hình Đường đã chật ních người ngồi, tất cả đều là các trưởng trưởng lão của nhà họ Lâm, Lâm Hành kia đang ngồi ngay ở phía trên, quang cảnh vô cùng trang trọng, ngay cả vị trưởng lão trước đó cũng tới rồi.
Lâm Ngữ Yên ngay lập tức bước lên, chào từng người một từ người lớn tuổi nhất đến người trẻ tuổi nhất.
“Ngữ Yên xin chào các trưởng lão, xin chào bác, thím, cậu, chú…”
Cô ta cư xử vô cùng đoan chính, mặc dù có đôi khi cô ta cũng cực kỳ không ra gì, nhưng lúc này đây, cô ta cũng phải hành động quy quy cách cách.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cũng căng da đầu đi tới trước hành lễ.
Nhưng thái độ của mọi người đối với bọn họ rõ ràng là tôi tệ hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ hừ lạnh một câu, coi như là đáp lại…
Lâm Vũ Hào cũng không dám có bắt kỳ bắt mãn nào.
“Chú, tình hình …thực sự nghiêm trọng đến như Vậy sao?”
Sau khi chào hỏi xong, thấy mọi người đều im lặng, Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, cần thận dè dặt hỏi.
“Ngữ Yên, chuyện này không liên quan gì đến cháu, cháu bước sang một bên trước đi.” Lâm Hành mở mát, khàn giọng nói.
Biểu cảm đó, cực kỳ nặng nề, dường như không có bất cứ ai có thể chất vần…
“Chú…”
“Ngữ Yên!”
Lâm Ngữ Yên còn muốn nói cái gì đó, lại bị một người phụ nữ bên cạnh cắt ngang.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt nhìn người phụ nữ đó.
Lại nhìn thấy người phụ nữ đó với vẻ mặt u ám, khàn giọng nói: “Chuyện này … mức độ nghiêm trọng đã vượt quá sức tưởng tượng của cháu rồi!”
Lâm Ngữ Yên hơi thở ngưng trệ.
“Không phải nói chỉ là xuất hiện một đám người bị quá mẫn thôi sao?” Lâm Vũ Hào ở bên này vội vàng nói.
Cuộc gọi mà anh ta nhận được là xuất hiện một số lượng lớn bệnh nhân quá mẫn ở Yến Kinh bên này, loại thuốc mới có vấn đề nghiêm trọng cho nên mới run lẫy bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.