Chương 481
Dạ Cầm
05/08/2021
Anh đến đây để ra mặt cho anh ta sao? “
“Nhà họ Ứng của các anh còn có loại nghỉ lễ này nữa sao?
Khách đến nhà phải quỳ xuống hành lễ sao?” Lâm Dương chậm rãi hỏi.
“Khách bình thường thì không cần, nhưng kẻ tương đối thấp hèn thì phải tuân theo một số phép tắc. Đây là quy định của biệt thự chúng tôi.” Cậu Năm lạnh lùng nói.
“Vậy sao? Thì ra là như vậy, vậy thì các anh cũng không cảm tháy là các anh đã làm sai?”
“Đúng hay sai chúng tôi nói là được! Anh cho rằng chúng tôi sẽ sai sao?” Cậu Năm mặt không biểu cảm vẫy tay, hai tên vệ sĩ lập tức từ sau xe bước ra, giương súng về phía Lâm Dương.
Lâm Dương không nói lời nào, dứt khoác nhắm hai mắt lại, nhìn dáng vẻ dường như là muốn từ bỏ phản kháng.
Nhưng không ai chú ý tới, đôi tay của anh đã siết chặt rồi.
Mấy cây kim bạc xuất hiện giữa các ngón tay của Lâm Dương.
Nhưng mà chính vào lúc này …
“Dừng tay!”
Một tiếng hét từ trong xe vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, liền thấy Long Thủ từ bên trong chạy ra, vội vàng cản lại trước mặt Lâm Dương.
“Ò? Còn có trợ thủ sao?” Cậu Năm nhàn nhạt nói.
“Các vị nhà họ Ứng, chúng tôi là người của tập đoàn Dương Hoa. Vị này chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa và là người phụ trách Huyền Y Phái, Lâm thần y. Vẫn xin các vị đừng làm loạn!” Long Thủ hét lên.
“Cái gì? Lâm thần y?” Cậu Năm vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng là anh ta biết người này.
“Long Thủ, tránh ra!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Trong giọng nói lại mang một tia hung hấn.
Long Thủ chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu như vậy của Lâm Dương, ngay cả khi Lâm Dương đại náo Nam Phái trước đó cũng đều như vậy.
Ông ta biết Lâm Dương e rằng sắp ra tay thật rồi.
Nhưng ông ta càng biết rõ lai lịch của nhà họ Ứng này sẽ đáng sợ như thế nào.
“Sư phụ, xin người đừng tức giận. Hãy cho con thêm một cơ hội nữa để con thương lượng với nhà họ Ứng một chút đi. Bất luận là chuyện của cháu trai tôi hay là chuyện của cô Liễu Như Thi thì cũng nên giải quyết một cách hòa bình!” Khuôn mặt của Long Thủ tràn đầy vẻ mong đợi và cầu xin.
Lâm Dương vốn là muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Long Thủ lại do dự.
Nếu là bình thường, anh không thể nào nghe theo lời của Long Thủ.
Nhưng lần này, cháu trai của Long Thủ đã biến thành dáng vẻ như vậy, Long Thủ lại không nghĩ đến việc trả thù, ngược lại còn cố nhẫn nhịn cơn tức giận của mình, kiên trì cầu hoà.
Có lẽ là vì cháu trai của ông ta cũng phải cho ông ta một thể diện này.
Lâm Dương nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, nhưng lần này, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng.”
“Được rồi, Sư Phụ, người yên tâm, tôi sẽ không để cho người thất vọng.” Long Thủ vui mừng khôn xiết, sau đó xoay người lại, đi về phía Cậu Năm kia.
“Long Thủ này, không biết vị này là…”
“Cậu Năm của biệt thự Ứng Long, Ứng Trang Hiền!”
Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Ò? Thì ra là Cậu Năm nhà họ Ứng. Thật may mắn được gặp.” Long Thủ vội vàng đưa tay ra, nhưng Ứng Trang Hiền đến động tác giơ tay lên cũng không có, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Long Thủ, ông đừng đến gần tôi. Tôi hỏi ông, người đàn ông đó có thực sự là Lâm thần y sao? “
Long Thủ cũng không hề cảm thấy xấu hồ, bỏ tay xuống, mỉm cười nói: “Vâng, Cậu Năm, tôi biết trước đây chúng ta có thể là có một số hiểu lầm. Lần này chúng tôi đến đây với thái độ giải quyết hiểu lầm, hy vọng rằng Cậu Năm có thể để chúng tôi vào thảo luận giải quyết thật tốt vấn đề này với nhà họ Ứng, thế nào?”
“Để cho các ông vào sao? Ha ha, thú vị, ông có biết tên họ Lâm này đã làm gì với Lục đệ của tôi không? Một chuyến đi đến Sùng Tông Giáo, Lục đệ của tôi bị người ta khiêng về biệt thự, cho dù đến ngày hôm nay vết thương của Lục Đệ tôi vẫn chưa nhanh nhẹn hoàn toàn, tất cả những thứ này đều là tên họ Lâm này ban cho. Anh ta đã khiến nhà họ Ứng của tôi phải xấu hổ. Ông còn hy vọng nhà họ Ứng của chúng tôi thương lượng giải quyết với tên họ Lâm này như thế nào? Ha, được rồi! Như vậy đi, ông chỉ cần để cho tên họ Lâm kia khấu đầu máy cái với tôi, có lẽ tôi có thể cân nhắc để anh ta vào.” Ứng Trang Hiền tức giận nói.
Long Thủ vừa nghe thấy, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
“Cậu Ngũ… Yêu cầu này của cậu … hơi quá đáng rồi đúng không?”
“Quá đáng? Khi anh ta làm tổn thương Lục Đệ của tôi …
không lẽ không quá đáng sao?” Cậu Ngũ hừ lạnh nói.
Long Thủ cau mày, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì nữa.
“Nhà họ Ứng của các anh còn có loại nghỉ lễ này nữa sao?
Khách đến nhà phải quỳ xuống hành lễ sao?” Lâm Dương chậm rãi hỏi.
“Khách bình thường thì không cần, nhưng kẻ tương đối thấp hèn thì phải tuân theo một số phép tắc. Đây là quy định của biệt thự chúng tôi.” Cậu Năm lạnh lùng nói.
“Vậy sao? Thì ra là như vậy, vậy thì các anh cũng không cảm tháy là các anh đã làm sai?”
“Đúng hay sai chúng tôi nói là được! Anh cho rằng chúng tôi sẽ sai sao?” Cậu Năm mặt không biểu cảm vẫy tay, hai tên vệ sĩ lập tức từ sau xe bước ra, giương súng về phía Lâm Dương.
Lâm Dương không nói lời nào, dứt khoác nhắm hai mắt lại, nhìn dáng vẻ dường như là muốn từ bỏ phản kháng.
Nhưng không ai chú ý tới, đôi tay của anh đã siết chặt rồi.
Mấy cây kim bạc xuất hiện giữa các ngón tay của Lâm Dương.
Nhưng mà chính vào lúc này …
“Dừng tay!”
Một tiếng hét từ trong xe vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, liền thấy Long Thủ từ bên trong chạy ra, vội vàng cản lại trước mặt Lâm Dương.
“Ò? Còn có trợ thủ sao?” Cậu Năm nhàn nhạt nói.
“Các vị nhà họ Ứng, chúng tôi là người của tập đoàn Dương Hoa. Vị này chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa và là người phụ trách Huyền Y Phái, Lâm thần y. Vẫn xin các vị đừng làm loạn!” Long Thủ hét lên.
“Cái gì? Lâm thần y?” Cậu Năm vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng là anh ta biết người này.
“Long Thủ, tránh ra!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Trong giọng nói lại mang một tia hung hấn.
Long Thủ chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu như vậy của Lâm Dương, ngay cả khi Lâm Dương đại náo Nam Phái trước đó cũng đều như vậy.
Ông ta biết Lâm Dương e rằng sắp ra tay thật rồi.
Nhưng ông ta càng biết rõ lai lịch của nhà họ Ứng này sẽ đáng sợ như thế nào.
“Sư phụ, xin người đừng tức giận. Hãy cho con thêm một cơ hội nữa để con thương lượng với nhà họ Ứng một chút đi. Bất luận là chuyện của cháu trai tôi hay là chuyện của cô Liễu Như Thi thì cũng nên giải quyết một cách hòa bình!” Khuôn mặt của Long Thủ tràn đầy vẻ mong đợi và cầu xin.
Lâm Dương vốn là muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Long Thủ lại do dự.
Nếu là bình thường, anh không thể nào nghe theo lời của Long Thủ.
Nhưng lần này, cháu trai của Long Thủ đã biến thành dáng vẻ như vậy, Long Thủ lại không nghĩ đến việc trả thù, ngược lại còn cố nhẫn nhịn cơn tức giận của mình, kiên trì cầu hoà.
Có lẽ là vì cháu trai của ông ta cũng phải cho ông ta một thể diện này.
Lâm Dương nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, nhưng lần này, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng.”
“Được rồi, Sư Phụ, người yên tâm, tôi sẽ không để cho người thất vọng.” Long Thủ vui mừng khôn xiết, sau đó xoay người lại, đi về phía Cậu Năm kia.
“Long Thủ này, không biết vị này là…”
“Cậu Năm của biệt thự Ứng Long, Ứng Trang Hiền!”
Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Ò? Thì ra là Cậu Năm nhà họ Ứng. Thật may mắn được gặp.” Long Thủ vội vàng đưa tay ra, nhưng Ứng Trang Hiền đến động tác giơ tay lên cũng không có, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Long Thủ, ông đừng đến gần tôi. Tôi hỏi ông, người đàn ông đó có thực sự là Lâm thần y sao? “
Long Thủ cũng không hề cảm thấy xấu hồ, bỏ tay xuống, mỉm cười nói: “Vâng, Cậu Năm, tôi biết trước đây chúng ta có thể là có một số hiểu lầm. Lần này chúng tôi đến đây với thái độ giải quyết hiểu lầm, hy vọng rằng Cậu Năm có thể để chúng tôi vào thảo luận giải quyết thật tốt vấn đề này với nhà họ Ứng, thế nào?”
“Để cho các ông vào sao? Ha ha, thú vị, ông có biết tên họ Lâm này đã làm gì với Lục đệ của tôi không? Một chuyến đi đến Sùng Tông Giáo, Lục đệ của tôi bị người ta khiêng về biệt thự, cho dù đến ngày hôm nay vết thương của Lục Đệ tôi vẫn chưa nhanh nhẹn hoàn toàn, tất cả những thứ này đều là tên họ Lâm này ban cho. Anh ta đã khiến nhà họ Ứng của tôi phải xấu hổ. Ông còn hy vọng nhà họ Ứng của chúng tôi thương lượng giải quyết với tên họ Lâm này như thế nào? Ha, được rồi! Như vậy đi, ông chỉ cần để cho tên họ Lâm kia khấu đầu máy cái với tôi, có lẽ tôi có thể cân nhắc để anh ta vào.” Ứng Trang Hiền tức giận nói.
Long Thủ vừa nghe thấy, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
“Cậu Ngũ… Yêu cầu này của cậu … hơi quá đáng rồi đúng không?”
“Quá đáng? Khi anh ta làm tổn thương Lục Đệ của tôi …
không lẽ không quá đáng sao?” Cậu Ngũ hừ lạnh nói.
Long Thủ cau mày, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.