Chương 513
Dạ Cầm
10/08/2021
Đây là sức mạnh một chưởng của Lâm thần y sao?
Uy lực này … e rằng không thua gì một quả bom, đúng không?
Thực lực của Lâm thần y lại khủng khiếp như vậy sao?
Bộ não của người nhà họ Ứng sắp nỗ tung, toàn bộ trợn tròn mắt.
Vào lúc này, Lâm Dương quay lại và nhìn về phía Ứng Hoa Niên, người đã đứng dậy khỏi mặt đất.
Trên người Ứng Hoa Niên có không ít vết bầm tím, bụi bặm khắp người, trông vô cùng nhéch nhác.
Điều này quả thực khác hoàn toàn với vẻ hăng hái vừa rồi.
“Gia chủ!”
Ứng Hùng hét lên một tiếng.
Không ai ngờ được rằng, vị Lâm thần y này chỉ với một đòn đã khiến Ứng Hoa Niên biến thành dáng vẻ như thế này.
Người nhà họ Ứng hoàn toàn hoảng loạn.
Nhìn tư thế này … Không lẽ Ứng Hoa Niên không phải là đối thủ của người đó sao?
Không thể nào!
Chắc chắn là không thể!
Đó là những gì mà người nhà họ Ứng nghĩ.
Ứng Hoa Niên cũng như vậy.
Ông ta lại đứng thẳng, người thở hỗn hển dữ dội, trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và nghiêm nghị.
“Sức mạnh của anh… thật đáng kinh ngạc.” Ông ta khàn giọng nói.
Thực lực của Lâm Dương đã được tăng lên gấp máy lần trong thời gian ngắn như vậy.
“Chỉ là sức mạnh thôi sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó lại có một bước nhảy vọt, lao về phía Ứng Hoa Niên.
“Đừng đánh giá thấp võ thuật của nhà họ Ứng tôi! Để anh mở mang kiến thức về tuyệt kỹ của nhà họ Ứng tôi, Ứng Long Tinh Thần chưởng!”
Ứng Hoa Niên không thể rút lui, gào thét một tiếng, cũng kích thích tất cả tiềm năng của bản thân.
Ông ta cưỡng hành lấy không khí che phủ cánh tay bị gãy lại, thúc đẩy xương cánh tay đã bị gãy, cưỡng hành làm ra động tác đả kích.
Sau đó nhìn thấy những nắm đắm được bao bọc bởi khí tức giống như phát điên đánh về phía Lâm Dương đang xông tới.
Mọi cú đắm đều có thần lực độc đoán đập nát xe hơi.
Hơn nữa những cú đấm này dày đặc như mưa, nhấp nháy như những vì sao, cực kỳ hoa lệ, Lâm Dương vừa mới tiếp cận, liền bị nắm đắm bao phủ bởi ánh sao giống như: lưới trời này đánh qua.
Nhưng trong một giây tiếp theo, Lâm Dương cũng xuất quyền.
Cả hai nắm đắm đồng loạt di chuyển, tắn công điên cuồng.
bùm! bùm! bùm! bùm! bùm…
Một loạt âm thanh khó chịu giống như pháo nỗ truyền ra.
Liền nhìn thấy giữa Lâm Dương và Ứng Hoa Niên liên tục có một luồng khí tức lay động giống như gợn sóng bắn ra.
Đó là năng lượng sinh ra khi hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Quá đáng sợ rồi!
Người nhà họ Ứng há hốc mồm.
Còn Long Thủ cũng trợn to đôi mắt.
Có lẽ đây là lân đâu tiên ông ta nhìn thây được nội tình thực sự của Lâm Dương.
Hai người đối chưởng nhau như vậy trong khoảng một phút, Ứng Hoa Niên là người đầu tiên không chịu đựng được nữa, rút lui trước thời hạn.
Khi ông ta kéo rộng khoảng cách ra khỏi Lâm Dương và dừng lại, mọi người mới bàng hoàng phát hiện nắm đấm của Ứng Hoa Niên lúc này đã máu thịt mơ hồ, cả mười ngón tay đều bị gãy, thậm chí còn có một xương của ngón tay bị gãy, thủng da thịt, lộ ra bên ngoài.
Nhìn lại Lâm Dương, hai nắm đấm của anh không hề bị thương chút nào, thậm chí một chút vét đỏ cũng không nhìn thấy.
“Cái này… cái này…”
“Làm sao có thể như vậy?”
“Gia chủ… gia chủ không phải là vô địch sao?”
Người nhà họ Ứng hoảng sợ và cho rằng mình đang nằm mơ.
Ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không dám tin vào những chuyện này.
Ông ta chính là gia chủ của nhà họ Ứng!
Lại trên phương diện võ nghệ… thua một thanh niên sao?
Ông ta không cách nào chấp nhận được!
Ông ta không dám tin!
Ứng Hoa Niên giơ tay lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào tất cả những điều này, lại không thể nào tin được nhìn Lâm Dương, run giọng nói: “Thể chất của anh… làm sao có thể mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ Ứng Long Tinh Thần Chưởng của tôi không làm gì được anh sao?”
Lâm Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không chỉ là nắm đấm của ông, mà bắt cứ chiêu thức nào của ông, có lẽ đều vô dụng với Ẳ “Tuyệt đối! Không! Thể! Nào!”
Ứng Hoa Niên gào thét một tiếng, đôi chân giãm xuống, lại nhảy bổ tới, giơ chân đá vào Lâm Dương một cách hung hãng.
Lâm Dương một tay nhắc lên, cánh tay chặn lại cú đá kinh người kia.
Bùm!
Sức mạnh từ dưới chân bộc phát thuận theo cơ thể Lâm Dương giáng xuống, lại trực tiếp nổ tung mặt đất.
“Thiên Dương Thần Thoái!”
Ứng Hoa Niện lại rống lên, đôi chân vội vàng vung qua, lăn ra vô số tàn ảnh, giống như mặt trời cực đại, nuốt chửng về phía Lâm Dương.
Nhưng mà… những đòn tấn công này vẫn không có bát cứ tác dụng nào.
Uy lực này … e rằng không thua gì một quả bom, đúng không?
Thực lực của Lâm thần y lại khủng khiếp như vậy sao?
Bộ não của người nhà họ Ứng sắp nỗ tung, toàn bộ trợn tròn mắt.
Vào lúc này, Lâm Dương quay lại và nhìn về phía Ứng Hoa Niên, người đã đứng dậy khỏi mặt đất.
Trên người Ứng Hoa Niên có không ít vết bầm tím, bụi bặm khắp người, trông vô cùng nhéch nhác.
Điều này quả thực khác hoàn toàn với vẻ hăng hái vừa rồi.
“Gia chủ!”
Ứng Hùng hét lên một tiếng.
Không ai ngờ được rằng, vị Lâm thần y này chỉ với một đòn đã khiến Ứng Hoa Niên biến thành dáng vẻ như thế này.
Người nhà họ Ứng hoàn toàn hoảng loạn.
Nhìn tư thế này … Không lẽ Ứng Hoa Niên không phải là đối thủ của người đó sao?
Không thể nào!
Chắc chắn là không thể!
Đó là những gì mà người nhà họ Ứng nghĩ.
Ứng Hoa Niên cũng như vậy.
Ông ta lại đứng thẳng, người thở hỗn hển dữ dội, trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và nghiêm nghị.
“Sức mạnh của anh… thật đáng kinh ngạc.” Ông ta khàn giọng nói.
Thực lực của Lâm Dương đã được tăng lên gấp máy lần trong thời gian ngắn như vậy.
“Chỉ là sức mạnh thôi sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó lại có một bước nhảy vọt, lao về phía Ứng Hoa Niên.
“Đừng đánh giá thấp võ thuật của nhà họ Ứng tôi! Để anh mở mang kiến thức về tuyệt kỹ của nhà họ Ứng tôi, Ứng Long Tinh Thần chưởng!”
Ứng Hoa Niên không thể rút lui, gào thét một tiếng, cũng kích thích tất cả tiềm năng của bản thân.
Ông ta cưỡng hành lấy không khí che phủ cánh tay bị gãy lại, thúc đẩy xương cánh tay đã bị gãy, cưỡng hành làm ra động tác đả kích.
Sau đó nhìn thấy những nắm đắm được bao bọc bởi khí tức giống như phát điên đánh về phía Lâm Dương đang xông tới.
Mọi cú đắm đều có thần lực độc đoán đập nát xe hơi.
Hơn nữa những cú đấm này dày đặc như mưa, nhấp nháy như những vì sao, cực kỳ hoa lệ, Lâm Dương vừa mới tiếp cận, liền bị nắm đắm bao phủ bởi ánh sao giống như: lưới trời này đánh qua.
Nhưng trong một giây tiếp theo, Lâm Dương cũng xuất quyền.
Cả hai nắm đắm đồng loạt di chuyển, tắn công điên cuồng.
bùm! bùm! bùm! bùm! bùm…
Một loạt âm thanh khó chịu giống như pháo nỗ truyền ra.
Liền nhìn thấy giữa Lâm Dương và Ứng Hoa Niên liên tục có một luồng khí tức lay động giống như gợn sóng bắn ra.
Đó là năng lượng sinh ra khi hai nắm đấm va chạm vào nhau.
Quá đáng sợ rồi!
Người nhà họ Ứng há hốc mồm.
Còn Long Thủ cũng trợn to đôi mắt.
Có lẽ đây là lân đâu tiên ông ta nhìn thây được nội tình thực sự của Lâm Dương.
Hai người đối chưởng nhau như vậy trong khoảng một phút, Ứng Hoa Niên là người đầu tiên không chịu đựng được nữa, rút lui trước thời hạn.
Khi ông ta kéo rộng khoảng cách ra khỏi Lâm Dương và dừng lại, mọi người mới bàng hoàng phát hiện nắm đấm của Ứng Hoa Niên lúc này đã máu thịt mơ hồ, cả mười ngón tay đều bị gãy, thậm chí còn có một xương của ngón tay bị gãy, thủng da thịt, lộ ra bên ngoài.
Nhìn lại Lâm Dương, hai nắm đấm của anh không hề bị thương chút nào, thậm chí một chút vét đỏ cũng không nhìn thấy.
“Cái này… cái này…”
“Làm sao có thể như vậy?”
“Gia chủ… gia chủ không phải là vô địch sao?”
Người nhà họ Ứng hoảng sợ và cho rằng mình đang nằm mơ.
Ngay cả Ứng Hoa Niên cũng không dám tin vào những chuyện này.
Ông ta chính là gia chủ của nhà họ Ứng!
Lại trên phương diện võ nghệ… thua một thanh niên sao?
Ông ta không cách nào chấp nhận được!
Ông ta không dám tin!
Ứng Hoa Niên giơ tay lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào tất cả những điều này, lại không thể nào tin được nhìn Lâm Dương, run giọng nói: “Thể chất của anh… làm sao có thể mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ Ứng Long Tinh Thần Chưởng của tôi không làm gì được anh sao?”
Lâm Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không chỉ là nắm đấm của ông, mà bắt cứ chiêu thức nào của ông, có lẽ đều vô dụng với Ẳ “Tuyệt đối! Không! Thể! Nào!”
Ứng Hoa Niên gào thét một tiếng, đôi chân giãm xuống, lại nhảy bổ tới, giơ chân đá vào Lâm Dương một cách hung hãng.
Lâm Dương một tay nhắc lên, cánh tay chặn lại cú đá kinh người kia.
Bùm!
Sức mạnh từ dưới chân bộc phát thuận theo cơ thể Lâm Dương giáng xuống, lại trực tiếp nổ tung mặt đất.
“Thiên Dương Thần Thoái!”
Ứng Hoa Niện lại rống lên, đôi chân vội vàng vung qua, lăn ra vô số tàn ảnh, giống như mặt trời cực đại, nuốt chửng về phía Lâm Dương.
Nhưng mà… những đòn tấn công này vẫn không có bát cứ tác dụng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.