Chương 553
Dạ Cầm
15/08/2021
Vừa ra khỏi phòng, hai vệ sĩ đứng ở cửa phòng liền cúi đầu chào Lâm Dương.
“Lâm tiên sinh”
“uhm Lâm Dương gật đầu ra hiệu: “Nghe kỹ, không cho phép bất kỳ ai tới gần căn phòng này, nếu có người muốn xông vào, không cần biết là ai , giết không cần hỏi.”
“Giết không cần hỏi? Lâm tiên sinh…chỉ cần ngăn không cho họ vào là được phải không?” – Một vệ sĩ thận trọng hỏi “Cậu không hiểu nghĩa của câu đó à?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói: “Tôi muốn kẻ nào tùy tiện đi vào sẽ phải chết, không chỉ đơn giản là ngăn cản!”
Lời vừa nói ra, hai vệ sĩ liền nhíu mày.
Đúng lúc này, một người đàn ông lưc lưỡng ở bên cạnh đi tới.
Anh ta mặc áo ba lỗ trắng bên trong, áo vest bên ngoài căng chật như muốn rách tới nơi, khí thế vô cùng đáng sợ, trên mặt có vài vết sẹo nhìn như những con giun, nhìn mà sởn gai ốc.
“Lâm tiên sinh!”
Anh ta cất giọng ò ồ: “Tôi không biết vì sao ông chủ yêu cầu chúng tôi nhiều người như vậy đến bảo vệ hai người phụ nữ, nhưng tôi muốn nói với anh, anh cần chịu trách nhiệm với mỗi lời nói của mình, anh có hiểu ý nghĩa của câu giết không cân hỏi là gì không? Đây .. là mạng người đấy!”
Mặt anh ta rất nghiêm túc, như thể đang nói về một sự việc vô cùng trang trọng.
Bọn họ là binh vương, thường xuyên gặp nguy hiểm cận kề cái chết, từng bước, tường bước luyện tập mà thành, trên tay rất nhiều người đều dính tới sinh mạng, cũng hiểu rõ ý tứ của nó.
Nhưng xem ra, vị Lâm tiên sinh này rõ ràng không biết điều đó đại diện cho cái gì.
Anh ta đoán phần lớn là do vị Lâm tiên sinh này quá phẫn nộ nên mới nói ra những lời kích động như vậy. Nếu thực sự giết người, đem thi thể ném trước mặt vị tiên sinh này, không khéo anh ta sợ tiểu ra quần cũng nên.
Lúc này không chỉ mình người đàn ông này nghĩ như thế mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương vươn tay ra, túm lấy cái cổ cường tráng của anh ta.
Sức mạnh khủng khiếp.
“Ahh!” Người đàn ông hô hấp run rảy, theo tiềm thức duỗi tay thành nắm đấm muốn tấn công Lâm Dương. Nhưng trước khi nắm đắm của hắn đến gần được Lâm Dương đã bị anh dùng một ngón tay chặn lại, không thể tiến thêm được chút nào nữa, trực tiếp hóa giải thế tắn công.
Cái gì?
Trong lòng anh ta chắn động tột cùng.
Nhưng nhìn thấy Lâm Dương hơi dùng lực, người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét, nặng ít nhất 100kg này đã bị anh nhắc lên chỉ bằng một tay, giống như một con gà vậy.
“Hả?”
“Đội trưởng!”
Toàn bộ đám vệ sĩ binh vương xung quanh xúm lại.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng chắn động, cảm thấy rất hoang đường không thể tin được.
Chặn nắm đấm bằng một ngón tay.
Chế ngự bằng một tay?
Người thuê họ này… là quái vật gì thế?
“Lời tương tự tôi không muốn nói lần thứ hai, nếu không giết được người thì cút khỏi đây! Hiểu chưa?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào anh ta nói.
*Hiểu rồi … hiểu… hiểu rồi … Lâm tiên sinh…” Người đàn ông hét lên một cách khó khăn, cả khuôn mặt đỏ bừng, anh ta cảm thầy cổ mình gần như bị Lâm Dương cắt đút.
Lúc này Lâm Dương mới buông tay.
Phù!
Người đàn ông ngồi phệt xuống đất, ôm lấy cổ thở hổn hễn.
Đám người xung quanh trợn tròn mắt, họ có thể nhìn thấy rõ những vết hẳn trên cổ anh ta.
“Đội trưởng là cao thủ huắn luyện hàng đầu, da thịt anh ấy cứng như thép, đánh thế nào cũng không để lại dấu vết, thế mà… lại có thể bị bầm tím khi vị Lâm tiên sinh này túm nhẹ một cái…” Một vệ sĩ binh vương trợn tròn mắt nói.
Bồn bề phát ra âm thanh của hơi thở lạnh lẽo.
*Xảy ra chuyện gì thế này?”
Lúc này, một người phụ nữ với mái tóc ngắn, mặc trang phục chuyên nghiệp, đi giày cao gót bước nhanh tới.
“Thư ký Trương, chất lượng nhân viên bảo an của công ty cô có lẽ cần phải cải thiện” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Lâm tiên sinh”
“uhm Lâm Dương gật đầu ra hiệu: “Nghe kỹ, không cho phép bất kỳ ai tới gần căn phòng này, nếu có người muốn xông vào, không cần biết là ai , giết không cần hỏi.”
“Giết không cần hỏi? Lâm tiên sinh…chỉ cần ngăn không cho họ vào là được phải không?” – Một vệ sĩ thận trọng hỏi “Cậu không hiểu nghĩa của câu đó à?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói: “Tôi muốn kẻ nào tùy tiện đi vào sẽ phải chết, không chỉ đơn giản là ngăn cản!”
Lời vừa nói ra, hai vệ sĩ liền nhíu mày.
Đúng lúc này, một người đàn ông lưc lưỡng ở bên cạnh đi tới.
Anh ta mặc áo ba lỗ trắng bên trong, áo vest bên ngoài căng chật như muốn rách tới nơi, khí thế vô cùng đáng sợ, trên mặt có vài vết sẹo nhìn như những con giun, nhìn mà sởn gai ốc.
“Lâm tiên sinh!”
Anh ta cất giọng ò ồ: “Tôi không biết vì sao ông chủ yêu cầu chúng tôi nhiều người như vậy đến bảo vệ hai người phụ nữ, nhưng tôi muốn nói với anh, anh cần chịu trách nhiệm với mỗi lời nói của mình, anh có hiểu ý nghĩa của câu giết không cân hỏi là gì không? Đây .. là mạng người đấy!”
Mặt anh ta rất nghiêm túc, như thể đang nói về một sự việc vô cùng trang trọng.
Bọn họ là binh vương, thường xuyên gặp nguy hiểm cận kề cái chết, từng bước, tường bước luyện tập mà thành, trên tay rất nhiều người đều dính tới sinh mạng, cũng hiểu rõ ý tứ của nó.
Nhưng xem ra, vị Lâm tiên sinh này rõ ràng không biết điều đó đại diện cho cái gì.
Anh ta đoán phần lớn là do vị Lâm tiên sinh này quá phẫn nộ nên mới nói ra những lời kích động như vậy. Nếu thực sự giết người, đem thi thể ném trước mặt vị tiên sinh này, không khéo anh ta sợ tiểu ra quần cũng nên.
Lúc này không chỉ mình người đàn ông này nghĩ như thế mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương vươn tay ra, túm lấy cái cổ cường tráng của anh ta.
Sức mạnh khủng khiếp.
“Ahh!” Người đàn ông hô hấp run rảy, theo tiềm thức duỗi tay thành nắm đấm muốn tấn công Lâm Dương. Nhưng trước khi nắm đắm của hắn đến gần được Lâm Dương đã bị anh dùng một ngón tay chặn lại, không thể tiến thêm được chút nào nữa, trực tiếp hóa giải thế tắn công.
Cái gì?
Trong lòng anh ta chắn động tột cùng.
Nhưng nhìn thấy Lâm Dương hơi dùng lực, người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét, nặng ít nhất 100kg này đã bị anh nhắc lên chỉ bằng một tay, giống như một con gà vậy.
“Hả?”
“Đội trưởng!”
Toàn bộ đám vệ sĩ binh vương xung quanh xúm lại.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng chắn động, cảm thấy rất hoang đường không thể tin được.
Chặn nắm đấm bằng một ngón tay.
Chế ngự bằng một tay?
Người thuê họ này… là quái vật gì thế?
“Lời tương tự tôi không muốn nói lần thứ hai, nếu không giết được người thì cút khỏi đây! Hiểu chưa?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào anh ta nói.
*Hiểu rồi … hiểu… hiểu rồi … Lâm tiên sinh…” Người đàn ông hét lên một cách khó khăn, cả khuôn mặt đỏ bừng, anh ta cảm thầy cổ mình gần như bị Lâm Dương cắt đút.
Lúc này Lâm Dương mới buông tay.
Phù!
Người đàn ông ngồi phệt xuống đất, ôm lấy cổ thở hổn hễn.
Đám người xung quanh trợn tròn mắt, họ có thể nhìn thấy rõ những vết hẳn trên cổ anh ta.
“Đội trưởng là cao thủ huắn luyện hàng đầu, da thịt anh ấy cứng như thép, đánh thế nào cũng không để lại dấu vết, thế mà… lại có thể bị bầm tím khi vị Lâm tiên sinh này túm nhẹ một cái…” Một vệ sĩ binh vương trợn tròn mắt nói.
Bồn bề phát ra âm thanh của hơi thở lạnh lẽo.
*Xảy ra chuyện gì thế này?”
Lúc này, một người phụ nữ với mái tóc ngắn, mặc trang phục chuyên nghiệp, đi giày cao gót bước nhanh tới.
“Thư ký Trương, chất lượng nhân viên bảo an của công ty cô có lẽ cần phải cải thiện” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.