Chương 583
Dạ Cầm
21/08/2021
Cô ta liếc nhìn Lâm Dương một cái nhưng không nhận ra anh là ai bèn trực tiếp đi thẳng vào trong phòng, lúc đẩy cửa ra cũng không hề khách khí, còn dùng một tay đóng sập cửa lại.
Ràm!
Người bên trong cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy giọng của một cô gái hét lớn: “Thím Thu Yến, Nam Phương đến đây nhận lỗi với thím!”
Giọng nói cực kỳ to, nghe không hề giống đến để nhận lỗi mà càng giống như đến để cãi nhau hơn.
Lâm Dương nghe vậy ánh mát lập tức trở nên lạnh lùng, đột ngột đứng lên.
Tô Nhan đang giải quyết công việc của công ty trong phòng, nghe thấy âm thanh lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy người vừa tới, ánh mắt bỗng trở nên đầy oán giận.
“Là cô sao?” Cô nghiên răng.
Lương Thu Yến ở trên giường bệnh cũng hơi sửng sốt, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, nhẹ giọng nói: “Là Nam Phương à… con đến rồi…”
Lương Nam Phương đưa mắt nhìn Tô Nhan, không thèm để ý đến cô, mà đi đến bên giường Lương Thu Yến, thản nhiên ném túi hoa quả xuống đầu giường, trên mặt không có chút biểu cảm gì: “Dì Thu Yến, lúc trước do Nam Phương thiếu hiểu biết đã xúc phạm dì, hy vọng dì không trách, tha thứ cho Nam Phương.”
Giọng điệu căn bản không có chút thành ý nào.
“Con à, tính khí của con quá kiêu ngạo, con phải kiềm chế một chút …” Lương Quyên thở dài.
Lương Nam Phương hừ nhẹ, không lên tiếng.
“Cũng không có chuyện gì lớn, đều là người nhà cả, không có gì to tát, con có thể đến nhận lỗi, dì rất vui, nào ngồi xuống đây, ăn miếng cam đi”
“Không cần đâu, cũng đã muộn, tôi phải về rồi. Khi nào Tam gia tới hỏi, dì nhớ nói với ông rằng tôi đã đến nhận lỗi.”
Lương Nam Phương khinh thường nói, toan xoay người rời đi.
“Đứng lại”
Tô Nhan ở bên này đột nhiên bước tới, dường như muốn ngăn cô ta lại, làm rõ phải trái, nhưng đã bị Lâm Dương ngăn lại.
*Em đừng vội, đợi cha nuôi quay về đã, anh đã hứa với cha nuôi, cho ông ấy thời gian 3 ngày.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cho cha nuôi anh thời gian ba ngày? Anh làm sao vậy?
Ba ngày sau cha nuôi anh không thể khiến cô ta đến xin lỗi. Anh còn muốn làm gì nữa? Anh có thể hủy hoại Lương gia sao?” Tô Nhan hơi khó chịu nhìn anh: “ Lúc trước em nói đi, anh lại không đi, giờ người ta tới đây, anh cũng không dám lên tiếng. Lâm Dương rốt cuộc anh làm được việc gì?”
Cô không hy vọng Lương Nam Phương tự cúi mình, cô chỉ hy vọng Lâm Dương có thể ra mặt trách mắng vài câu, ít nhất như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương vẫn lựa chọn im lặng.
Nếu như không phải lúc trước ở trụ cầu Lâm Dương không có mặt, cô tự mình chịu uất ức, chả trách giờ Lâm Dương thấy người ta ở ngay trước mặt mà vẫn không ra tay, chuyện này làm sao có thể không khiến người ta đau lòng được chứ?
Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhan, sau đó nhìn Lâm Dương, khóe miệng cong lên, giễu cợt: “Gái điềm kết đôi cùng chó, quả là độc nhất vô nhị, xứng đôi vừa lứa nha!
Ha ha!”
Nói xong cô ta liền rời khỏi tiễn viện.
Phổi Tô Nhan như sắp nỗ tung.
“Tiểu Nhan, em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.” Lâm Dương vội vàng giải thích.
“Không cần, giờ em chỉ muốn quay về Giang Thành, em không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa.” Tô Nhan hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Cô quá thất vọng với Lâm Dương.
Lâm Dương im lặng một lúc, xem giờ trên điện thoại rồi nói: “Buỏi tối anh sẽ đặt vé máy bay cho em.”
“Không cần, đặt vé đường sắt cao tốc đi, vé máy bay hiện giờ đất quá, ngồi tàu cao tốc đi về có lợi hơn, lúc trước là do tình hình của mẹ nuôi có hơi gấp gáp, đặc biệt. Nhưng từ nay về sau anh tiêu tiền đừng có vung tay quá trán nữa, tiết kiệm một chút.” Tô Nhan khẽ nói.
Lâm Dương im lặng hồi lâu, rồi gật đầu.
Ăn tối xong, Tô Nhan thu dọn một chút rồi cùng Lâm Dương ngồi xe đến ga đường sắt.
“Anh không về à?” Tô Nhan nghi hoặc hỏi khi thấy Lâm Dương không định qua kiểm tra an ninh.
“Anh chỉ mua một vé cho em, tiểu Nhan, em về trước đi.”
*Thế còn anh?”
“Anh sẽ về sau, anh ở lại cùng mẹ, em mau về giải quyết chuyện của công ty đi.” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được rồi, em về trước, khi nào anh về tới Giang Thành nhớ gọi cho em.”
“Được” Lâm Dương cười nói.
Ràm!
Người bên trong cũng bị dọa cho nhảy dựng.
Sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy giọng của một cô gái hét lớn: “Thím Thu Yến, Nam Phương đến đây nhận lỗi với thím!”
Giọng nói cực kỳ to, nghe không hề giống đến để nhận lỗi mà càng giống như đến để cãi nhau hơn.
Lâm Dương nghe vậy ánh mát lập tức trở nên lạnh lùng, đột ngột đứng lên.
Tô Nhan đang giải quyết công việc của công ty trong phòng, nghe thấy âm thanh lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy người vừa tới, ánh mắt bỗng trở nên đầy oán giận.
“Là cô sao?” Cô nghiên răng.
Lương Thu Yến ở trên giường bệnh cũng hơi sửng sốt, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, nhẹ giọng nói: “Là Nam Phương à… con đến rồi…”
Lương Nam Phương đưa mắt nhìn Tô Nhan, không thèm để ý đến cô, mà đi đến bên giường Lương Thu Yến, thản nhiên ném túi hoa quả xuống đầu giường, trên mặt không có chút biểu cảm gì: “Dì Thu Yến, lúc trước do Nam Phương thiếu hiểu biết đã xúc phạm dì, hy vọng dì không trách, tha thứ cho Nam Phương.”
Giọng điệu căn bản không có chút thành ý nào.
“Con à, tính khí của con quá kiêu ngạo, con phải kiềm chế một chút …” Lương Quyên thở dài.
Lương Nam Phương hừ nhẹ, không lên tiếng.
“Cũng không có chuyện gì lớn, đều là người nhà cả, không có gì to tát, con có thể đến nhận lỗi, dì rất vui, nào ngồi xuống đây, ăn miếng cam đi”
“Không cần đâu, cũng đã muộn, tôi phải về rồi. Khi nào Tam gia tới hỏi, dì nhớ nói với ông rằng tôi đã đến nhận lỗi.”
Lương Nam Phương khinh thường nói, toan xoay người rời đi.
“Đứng lại”
Tô Nhan ở bên này đột nhiên bước tới, dường như muốn ngăn cô ta lại, làm rõ phải trái, nhưng đã bị Lâm Dương ngăn lại.
*Em đừng vội, đợi cha nuôi quay về đã, anh đã hứa với cha nuôi, cho ông ấy thời gian 3 ngày.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cho cha nuôi anh thời gian ba ngày? Anh làm sao vậy?
Ba ngày sau cha nuôi anh không thể khiến cô ta đến xin lỗi. Anh còn muốn làm gì nữa? Anh có thể hủy hoại Lương gia sao?” Tô Nhan hơi khó chịu nhìn anh: “ Lúc trước em nói đi, anh lại không đi, giờ người ta tới đây, anh cũng không dám lên tiếng. Lâm Dương rốt cuộc anh làm được việc gì?”
Cô không hy vọng Lương Nam Phương tự cúi mình, cô chỉ hy vọng Lâm Dương có thể ra mặt trách mắng vài câu, ít nhất như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương vẫn lựa chọn im lặng.
Nếu như không phải lúc trước ở trụ cầu Lâm Dương không có mặt, cô tự mình chịu uất ức, chả trách giờ Lâm Dương thấy người ta ở ngay trước mặt mà vẫn không ra tay, chuyện này làm sao có thể không khiến người ta đau lòng được chứ?
Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhan, sau đó nhìn Lâm Dương, khóe miệng cong lên, giễu cợt: “Gái điềm kết đôi cùng chó, quả là độc nhất vô nhị, xứng đôi vừa lứa nha!
Ha ha!”
Nói xong cô ta liền rời khỏi tiễn viện.
Phổi Tô Nhan như sắp nỗ tung.
“Tiểu Nhan, em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.” Lâm Dương vội vàng giải thích.
“Không cần, giờ em chỉ muốn quay về Giang Thành, em không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa.” Tô Nhan hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Cô quá thất vọng với Lâm Dương.
Lâm Dương im lặng một lúc, xem giờ trên điện thoại rồi nói: “Buỏi tối anh sẽ đặt vé máy bay cho em.”
“Không cần, đặt vé đường sắt cao tốc đi, vé máy bay hiện giờ đất quá, ngồi tàu cao tốc đi về có lợi hơn, lúc trước là do tình hình của mẹ nuôi có hơi gấp gáp, đặc biệt. Nhưng từ nay về sau anh tiêu tiền đừng có vung tay quá trán nữa, tiết kiệm một chút.” Tô Nhan khẽ nói.
Lâm Dương im lặng hồi lâu, rồi gật đầu.
Ăn tối xong, Tô Nhan thu dọn một chút rồi cùng Lâm Dương ngồi xe đến ga đường sắt.
“Anh không về à?” Tô Nhan nghi hoặc hỏi khi thấy Lâm Dương không định qua kiểm tra an ninh.
“Anh chỉ mua một vé cho em, tiểu Nhan, em về trước đi.”
*Thế còn anh?”
“Anh sẽ về sau, anh ở lại cùng mẹ, em mau về giải quyết chuyện của công ty đi.” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được rồi, em về trước, khi nào anh về tới Giang Thành nhớ gọi cho em.”
“Được” Lâm Dương cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.