Chương 653: Chương 652
Dạ Cầm
30/08/2021
Trò chơi giữa các dược sư cũng xoay quanh các loại thuốc.
Cũng giống như Kỳ Dược Phường, muốn xác định trong hai người ai có dược thuật mạnh hơn không phải là xem ai hiểu thuốc hơn, mà là xem ai có khả năng dùng thuốc hơn.
Lâm Dương đề ra quyết đấu về dược thuật, đương nhiên là theo quy cách của Kỳ Dược Phường mà tiến hành.
Còn trận đấu dược thuật của Kỳ Dược Phường là một trận đấu thuốc thực sự.
Mọi người lần lượt lui ra nhường chỗ, tạo thành một vòng tròn lớn, nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng ở bàn trung tâm.
Mọi người nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng.
Khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả những người đang nằm trên cáng cũng lần lượt ngửa cổ lên theo dõi trận chiến này …
Giờ phút này, Lâm Dương cùng với Phường chủ của Kỳ Dược Phường đều không có chút động tĩnh nào, hai bên nhìn nhau, giống như tượng tạc.
“Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?” Phùng Thạch bước tới trước, trầm giọng nói.
Hai người đều im lặng.
Phùng Thạch trong lòng thầm đếm ba tiếng, sau đó lớn tiếng hét lên: “Tôi tuyên bố trận chiến dược thuật chính thức bắt đầu!”
Âm thanh này ngay lập tức nâng cao trái tim của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lên.
Lâm Dương và phường chủ của Kỳ Dược Phường chuyển động ngay lập tức.
Liền nhìn tháy Phường chủ của Kỳ Dược Phường đem lá cây dược liệu bên cạnh giống như quạt hương bò, đập xuống bàn.
Bùm!
Lá của dược liệu kia ngay lập tức bị chắn động thành bột mịn.
Ông ta nhặt thêm một ít loại dược liệu lên và cho vào cối nghiền nát, chỉ trong vòng một phút, những dược liệu đó đã trở thành bùn đất.
Lâm Dương cũng như vậy.
Hai bên đều sự dụng dược liệu hạn ché để chế thuốc.
Mặc dù những thứ này đều là những dược liệu thông thường, không có độc tính nhưng sau một thời gian, hai người đã luyện chê ra hàng chục loại thuộc lạ như thuôc bột, thuốc viên, bùn thuốc thậm chí là thuốc nước.
Động tác của hai người lưu loát sinh động, toàn vẹn, rất có mỹ cảm.
Nhưng điều khiến không ít người của Kỳ Dược Phường khiếp sợ chính là so với phường chủ, kỹ thuật chế thuốc.
của Lâm Thần Y kia càng nổi trội hơn, bởi vì anh không chỉ là động tác chế thuốc hoàn mỹ, mà thậm chí mỗi một bước chế dược đều không có chỗ thiếu sót đáng tiếc, không có thêm một động tác thừa thải nào.
“Dược thuật của Lâm thần y này… lại đáng kinh ngạc như vậy sao?” Tử Dạ không khỏi cảm thán.
“Hừ, so với phường chủ của chúng ta, anh ta còn kém xa.”
Vương Băng Điệp tức giận khit mũi nói, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
*Có thể không phải như vậy.” Thiên tài đứng đầu Huyền Dược ngưng giọng nói.
Những thiên tài còn lại đều kinh ngạc.
Vương Băng Điệp cũng vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn Huyền Dược.
Nhưng mà chính vào lúc này.
Rằm!
Liền nhìn thấy phường chủ của Kỳ Dược Phường đá bàn ra, giậm chân, lao về phía Lâm Dương.
“Haytl!”
Mọi người hò hét đầy phấn khích.
Dược thành!
Bây giờ, phường chủ của Kỳ Dược Phường sắp thu dọn sạch sẽ Lâm Dương rồi!
Ông ta ngay lập tức đến gần Lâm Dương, vẫy tay.
Râm!
Một đám bụi giống như sương mù trực tiếp bay về phía Lâm Dương.
Đây là bột độc do phường chủ của Kỳ Dược Phường luyện chế ra!
Cũng giống như Kỳ Dược Phường, muốn xác định trong hai người ai có dược thuật mạnh hơn không phải là xem ai hiểu thuốc hơn, mà là xem ai có khả năng dùng thuốc hơn.
Lâm Dương đề ra quyết đấu về dược thuật, đương nhiên là theo quy cách của Kỳ Dược Phường mà tiến hành.
Còn trận đấu dược thuật của Kỳ Dược Phường là một trận đấu thuốc thực sự.
Mọi người lần lượt lui ra nhường chỗ, tạo thành một vòng tròn lớn, nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng ở bàn trung tâm.
Mọi người nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng.
Khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả những người đang nằm trên cáng cũng lần lượt ngửa cổ lên theo dõi trận chiến này …
Giờ phút này, Lâm Dương cùng với Phường chủ của Kỳ Dược Phường đều không có chút động tĩnh nào, hai bên nhìn nhau, giống như tượng tạc.
“Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?” Phùng Thạch bước tới trước, trầm giọng nói.
Hai người đều im lặng.
Phùng Thạch trong lòng thầm đếm ba tiếng, sau đó lớn tiếng hét lên: “Tôi tuyên bố trận chiến dược thuật chính thức bắt đầu!”
Âm thanh này ngay lập tức nâng cao trái tim của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lên.
Lâm Dương và phường chủ của Kỳ Dược Phường chuyển động ngay lập tức.
Liền nhìn tháy Phường chủ của Kỳ Dược Phường đem lá cây dược liệu bên cạnh giống như quạt hương bò, đập xuống bàn.
Bùm!
Lá của dược liệu kia ngay lập tức bị chắn động thành bột mịn.
Ông ta nhặt thêm một ít loại dược liệu lên và cho vào cối nghiền nát, chỉ trong vòng một phút, những dược liệu đó đã trở thành bùn đất.
Lâm Dương cũng như vậy.
Hai bên đều sự dụng dược liệu hạn ché để chế thuốc.
Mặc dù những thứ này đều là những dược liệu thông thường, không có độc tính nhưng sau một thời gian, hai người đã luyện chê ra hàng chục loại thuộc lạ như thuôc bột, thuốc viên, bùn thuốc thậm chí là thuốc nước.
Động tác của hai người lưu loát sinh động, toàn vẹn, rất có mỹ cảm.
Nhưng điều khiến không ít người của Kỳ Dược Phường khiếp sợ chính là so với phường chủ, kỹ thuật chế thuốc.
của Lâm Thần Y kia càng nổi trội hơn, bởi vì anh không chỉ là động tác chế thuốc hoàn mỹ, mà thậm chí mỗi một bước chế dược đều không có chỗ thiếu sót đáng tiếc, không có thêm một động tác thừa thải nào.
“Dược thuật của Lâm thần y này… lại đáng kinh ngạc như vậy sao?” Tử Dạ không khỏi cảm thán.
“Hừ, so với phường chủ của chúng ta, anh ta còn kém xa.”
Vương Băng Điệp tức giận khit mũi nói, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
*Có thể không phải như vậy.” Thiên tài đứng đầu Huyền Dược ngưng giọng nói.
Những thiên tài còn lại đều kinh ngạc.
Vương Băng Điệp cũng vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn Huyền Dược.
Nhưng mà chính vào lúc này.
Rằm!
Liền nhìn thấy phường chủ của Kỳ Dược Phường đá bàn ra, giậm chân, lao về phía Lâm Dương.
“Haytl!”
Mọi người hò hét đầy phấn khích.
Dược thành!
Bây giờ, phường chủ của Kỳ Dược Phường sắp thu dọn sạch sẽ Lâm Dương rồi!
Ông ta ngay lập tức đến gần Lâm Dương, vẫy tay.
Râm!
Một đám bụi giống như sương mù trực tiếp bay về phía Lâm Dương.
Đây là bột độc do phường chủ của Kỳ Dược Phường luyện chế ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.