Chương 657
Dạ Cầm
31/08/2021
Phường chủ của Kỳ Dược Phường vội vàng bỏ chạy.
Nhưng mà giây tiếp theo, cơn gió nhẹ thỏi qua, tất cả bụi phần bay phất phơ theo gió toàn bộ đánh vào người ông ta.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường bước chân loạng choạng, sau đó cả người ngã xuống đất, muốn gượng dậy cũng đã khó khăn rồi.
“Phường chủ! “
Phường chủ của Kỳ Dược Phường ngã xuống đất, những người ở phía sau đều sợ hãi.
Phùng Thạch và máy giảng viên ngay lập tức bước tới.
Nhưng mà lúc này, làn da của phường chủ Kỳ Dược Phường đã đỏ lên, cũng bắt đầu thở dốc dữ dội, mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là dáng vẻ bị trúng độc.
Ông ta cố gắng hết sức, từ trong túi lấy ra viên thuốc giải đã chuẩn bị sẵn trước đó một cách khó khăn, vội vàng nhét vào miệng.
Nhưng khi thuốc vào miệng và nuốt xuống, lại không có bắt kỳ tác dụng nào.
Thuốc của ông ta hoàn toàn không giải được độc của Lâm Dương!
“Ông thua rồi, Diêu phường chủ.” Lâm Dương chậm rãi đi tới.
“Không… Tôi… Tôi không thua! Tôi không thua! Tôi …
Tôi … A….” phường chủ của Kỳ Dược Phường còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên toàn thân co giật, sau đó sùi bọt mép, trực tiếp trợn mát.
“Cái gì??”
Phùng Thạch vô cùng hoảng sợ, vội vàng xông tới lấy viên thuốc trong túi nhét vào miệng.
Tuy nhiên, các triệu chứng của phường chủ Kỳ Dược Phường vẫn không cải thiện chút nào.
“Chuyện này… chuyện này không thể nào!” Đôi mắt của Phùng Thạch trừng lớn như chuông đồng: “Đây là viên thuốc thanh độc hoá tắc do Kỳ Dược Phường của chúng ta đặc chế ra. Lại không có tác dụng sao?
Đám giảng viên vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái đi “Thử dùng kim bạc đi!” Giảng viên Chu lo lắng nói.
Giảng viên Tư Đồ vội vàng tiến lên trước, rút kim bạc ra và châm xuống.
Nhưng sau vài mũi kim, vẫn không có bắt kỳ tác dụng nào, ngược lại thân thể của phường chủ Kỳ Dược Phường càng ngày càng run rẫy hơn, giống như bị điện giật, nước bọt trong miệng cũng càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, xung quanh sợ rằng phường chủ của Kỳ Dược Phường sẽ không cẩn thận mà mắt mạng.
“Phải làm sao đây? Cái này phải làm sao?”
“Phó phường chủ Phùng, ông nhanh nghĩ cách đi.”
“Phường chủ không thể nào có chuyện được.”
“Hay cho một Lâm thần y, nói là chiến dược. Cho đến nay, anh lại muốn độc chết phường chủ của tôi, anh… trái tim anh để ở đâu?”
Người của Kỳ Dược Phường lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu, ai nây đều vây quanh.
Lâm Dương thờ ơ nói: “Phường chủ các anh vẫn còn chưa chết, làm sao có thể nói là tôi độc chết ông ta?”
“Phường chủ chúng tôi rốt cuộc trúng phải độc gì?” Phùng Thạch nghiên răng nghiền lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Dương hỏi.
*Một loại độc mà các ông không giải được.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Là tôi dùng phương pháp của mình điều chế ra.
Hơi thở của Phùng Thạch run lên.
“Tôi vốn dĩ tưởng rằng dược thuật của Phường chủ Kỳ Dược Phường là thiên hạ bất bại, tuyệt thế vô song, nhưng hôm nay mới thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy. Rốt cuộc là Kỳ Dược Phường của các ông không tốt, hay là phường chủ của các ông không tốt vậy? Một chút dược thuật này, các ông thực sự quá tệ rồi.” Lâm Dương lắc đầu lỉa lịa.
Lời này vừa nói ra, vô số người của Kỳ Dược Phường cúi đầu cảm thấy xấu hỏ.
Bọn họ tuy rằng rất tức giận, nhưng hiện tại đến cả phường chủ của mình cũng đã bị đối phương hạ gục rồi, bọn họ đâu còn dám đánh rắm?
“Anh…” Phùng Thạch, Giảng viên Chu và những người khác đều cứng họng.
Chính vào lúc này, Lâm Dương bước tới trước, cầm lấy một cây kim bạc của Giảng viên Đường, châm vào cổ của phường chủ Kỳ Dược Phường.
Trong phút chốc, phường chủ của Kỳ Dược Phường cuối cùng cũng ngừng run.
Ông ta thở miệng lớn, bởi vì nguyên nhân luồng hơi, bọt khí trong miệng lúc lớn lúc nhỏ, trông vô cùng buồn cười, người dường như cũng hồi phục được một chút minh mẫn.
“Hả?”
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán, lại giật mình bởi những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Lâm thần y.
“Phường chủ! Ông không sao chứ?” Các giảng viên vội vàng vây đến hỏi.
Nhưng mà giây tiếp theo, cơn gió nhẹ thỏi qua, tất cả bụi phần bay phất phơ theo gió toàn bộ đánh vào người ông ta.
Phường chủ của Kỳ Dược Phường bước chân loạng choạng, sau đó cả người ngã xuống đất, muốn gượng dậy cũng đã khó khăn rồi.
“Phường chủ! “
Phường chủ của Kỳ Dược Phường ngã xuống đất, những người ở phía sau đều sợ hãi.
Phùng Thạch và máy giảng viên ngay lập tức bước tới.
Nhưng mà lúc này, làn da của phường chủ Kỳ Dược Phường đã đỏ lên, cũng bắt đầu thở dốc dữ dội, mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là dáng vẻ bị trúng độc.
Ông ta cố gắng hết sức, từ trong túi lấy ra viên thuốc giải đã chuẩn bị sẵn trước đó một cách khó khăn, vội vàng nhét vào miệng.
Nhưng khi thuốc vào miệng và nuốt xuống, lại không có bắt kỳ tác dụng nào.
Thuốc của ông ta hoàn toàn không giải được độc của Lâm Dương!
“Ông thua rồi, Diêu phường chủ.” Lâm Dương chậm rãi đi tới.
“Không… Tôi… Tôi không thua! Tôi không thua! Tôi …
Tôi … A….” phường chủ của Kỳ Dược Phường còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên toàn thân co giật, sau đó sùi bọt mép, trực tiếp trợn mát.
“Cái gì??”
Phùng Thạch vô cùng hoảng sợ, vội vàng xông tới lấy viên thuốc trong túi nhét vào miệng.
Tuy nhiên, các triệu chứng của phường chủ Kỳ Dược Phường vẫn không cải thiện chút nào.
“Chuyện này… chuyện này không thể nào!” Đôi mắt của Phùng Thạch trừng lớn như chuông đồng: “Đây là viên thuốc thanh độc hoá tắc do Kỳ Dược Phường của chúng ta đặc chế ra. Lại không có tác dụng sao?
Đám giảng viên vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái đi “Thử dùng kim bạc đi!” Giảng viên Chu lo lắng nói.
Giảng viên Tư Đồ vội vàng tiến lên trước, rút kim bạc ra và châm xuống.
Nhưng sau vài mũi kim, vẫn không có bắt kỳ tác dụng nào, ngược lại thân thể của phường chủ Kỳ Dược Phường càng ngày càng run rẫy hơn, giống như bị điện giật, nước bọt trong miệng cũng càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, xung quanh sợ rằng phường chủ của Kỳ Dược Phường sẽ không cẩn thận mà mắt mạng.
“Phải làm sao đây? Cái này phải làm sao?”
“Phó phường chủ Phùng, ông nhanh nghĩ cách đi.”
“Phường chủ không thể nào có chuyện được.”
“Hay cho một Lâm thần y, nói là chiến dược. Cho đến nay, anh lại muốn độc chết phường chủ của tôi, anh… trái tim anh để ở đâu?”
Người của Kỳ Dược Phường lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu, ai nây đều vây quanh.
Lâm Dương thờ ơ nói: “Phường chủ các anh vẫn còn chưa chết, làm sao có thể nói là tôi độc chết ông ta?”
“Phường chủ chúng tôi rốt cuộc trúng phải độc gì?” Phùng Thạch nghiên răng nghiền lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Dương hỏi.
*Một loại độc mà các ông không giải được.” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Là tôi dùng phương pháp của mình điều chế ra.
Hơi thở của Phùng Thạch run lên.
“Tôi vốn dĩ tưởng rằng dược thuật của Phường chủ Kỳ Dược Phường là thiên hạ bất bại, tuyệt thế vô song, nhưng hôm nay mới thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy. Rốt cuộc là Kỳ Dược Phường của các ông không tốt, hay là phường chủ của các ông không tốt vậy? Một chút dược thuật này, các ông thực sự quá tệ rồi.” Lâm Dương lắc đầu lỉa lịa.
Lời này vừa nói ra, vô số người của Kỳ Dược Phường cúi đầu cảm thấy xấu hỏ.
Bọn họ tuy rằng rất tức giận, nhưng hiện tại đến cả phường chủ của mình cũng đã bị đối phương hạ gục rồi, bọn họ đâu còn dám đánh rắm?
“Anh…” Phùng Thạch, Giảng viên Chu và những người khác đều cứng họng.
Chính vào lúc này, Lâm Dương bước tới trước, cầm lấy một cây kim bạc của Giảng viên Đường, châm vào cổ của phường chủ Kỳ Dược Phường.
Trong phút chốc, phường chủ của Kỳ Dược Phường cuối cùng cũng ngừng run.
Ông ta thở miệng lớn, bởi vì nguyên nhân luồng hơi, bọt khí trong miệng lúc lớn lúc nhỏ, trông vô cùng buồn cười, người dường như cũng hồi phục được một chút minh mẫn.
“Hả?”
Xung quanh vang lên tiếng cảm thán, lại giật mình bởi những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Lâm thần y.
“Phường chủ! Ông không sao chứ?” Các giảng viên vội vàng vây đến hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.