Chương 666
Dạ Cầm
01/09/2021
Khuôn mặt Tô Dư tràn đầy chua xót: “Ba chị đại à nghe mình nói này, mình cũng không muốn đâu, nhưng thực sự: là mình không còn cách nào khác. Cũng tại đứa em gái mình tự dưng để lộ chuyện ra. Cùng lắm thì lần sau mình mời các cậu đi ăn Haidilao là được chứ gì!”
“Cậu nói rồi đó nhé, không được đổi ý!” Cô gái tóc ngắn thốt lên, mắt sáng như hai cái đèn pha.
“Không đổi ý, nhất định không đổi ý!” Tô Dư bắt đắc dĩ nói.
Cô gái tóc ngắn lập tức vỗ tay hoan hô.
“Tóm lại là một lát nữa cậu đừng có mà gây rắc rồi!” Cô gái mặt tròn nghiêm túc dặn dò một câu.
Két!
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt bốn cô gái, sau đó Lâm Dương từ trên xe bước xuống, trên người mặc một bộ quần áo rất bình thường.
“Anh rẻ.” Tô Dư nở nụ cười.
*Ừ.” Lâm Dương cười gật đầu.
“Đây chính là anh rễ của cậu sao?” Cô gái mặt tròn cau mày hỏi.
“Cũng có chút đẹp trai đấy.” Cô gái tóc ngắn dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Tô Dư một cái, nói nhỏ: “Đưa ‘WeChat của anh ấy cho mình đi, mình làm quen với anh ấy chút.”
“Đừng làm loạn.” Tô Dư sẵng giọng.
“Tiểu Dư, đợi lâu rồi đúng không, chúng ta bắt taxi đến khách sạn đó sao?” Lâm Dương hỏi.
“Không phải.” Tô Dư lắc đầu, đang định nói tiếp thì lại bị cô gái mặt tròn ngắt lời.
“Gọi xe làm cái rắm gì, đạo diễn Đồng sẽ tới đón bọn tôi!
Anh nghĩ là bọn tôi sẽ bắt taxi đi ăn cơm giống như anh sao?”
“Cô chưa đi taxi bao giờ à?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Anh …” Cô gái mặt tròn tức đến nỗi không nói nên lời, chỉ tức tối trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cũng không biết mình đã đắc tội mấy cô gái này ở điểm nào.
Tô Dư âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Lâm Dương, sau đó ời “Được rồi, được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Giới thiệu với các cậu, đây là Lâm Dương, là anh rẻ của mình. Anh rẻ, giới thiệu với anh, đây là Chu Viên Viên, Tào Tiểu Kiều và Thái Yến, cả 3 người họ đều là bạn cùng phòng của em.”
“Chào mọi người!” Lâm Dương mỉm cười nói.
“Đồ nhà quê!” Cô gái mặt tròn tên Chu Viên Viên đưa mắt đánh giá Lâm Dương từ trên xuống dưới, phát hiện ra bộ đồ anh mặc vậy mà lại là đồ vỉa hè liền lập tức bĩu môi khinh thường.
Cái này cũng không thể trách Lâm Dương được. Trước khi đến đây anh đang ở Kỳ dược quán, nhưng bộ vest đắt tiền mà anh mặc lại bị Diêu Triệu Bân làm bản nên chỉ đành vội vàng về thay quần áo rồi bắt taxi đi đến đây.
Quần áo trong nhà đương nhiên chỉ có đồ vỉa hè, mọi khi có việc cần thì đều do Mã Hải chuẩn bị quần áo cho anh.
“Anh tên là Lâm Dương sao?” Cô gái nhỏ nhắn tên Tào Tiểu Kiều nghi ngờ đưa mắt đánh giá Lâm Dương từ trên xuống dưới rồi hoang mang nói: “Hình như tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.”
“Này! Anh rễ của Tiểu Dư, tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh đến đó không phải với tư cách là sứ giả hộ hoa, cũng không phải là đến ăn chùa mà chỉ đơn thuần là người qua đường thôi, biết chưa hả?”
“Chỉ đơn thuần là người qua đường thôi sao? Ý cô là gì?”
Lâm Dương khó hiểu hỏi.
*Vẫn còn chưa hiểu sao? Ý của tôi chính là muốn anh đến đó làm người vô hình, cái gì cũng không được nói, cái gì cũng không được làm, thậm chí ngay cả cơm cũng không được ăn, đã hiểu chưa? Không cho phép anh làm ảnh hưởng đến chuyện của bọn tôi!” Chu Viên Viên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì các cô cứ coi tôi như người vô hình.” Lâm Dương cười nói.
“Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng vẫn phải làm người vô hình cho tôi!” Chu Viên Viên trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương cười cười, không nói lời nào.
Đúng lúc này, một chiếc xe Lincoln đột nhiên đi tới rồi dừng trước cổng trường.
“Wowl”
Cổng trường vang lên từng đợt kinh hô.
Không ít sinh viên đi qua liên tục lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Lúc này, cửa xe bỗng mở ra, một người đàn ông mặc vest bước xuông.
“Cho hỏi có phải cô Tô và cô Chu không?” Người đàn ông mặc vest hỏi.
“Là chúng tôi đây, anh là?” Chu Viên Viên cẩn thận hỏi.
*Xin chào các cô, tôi là trợ lý của đạo diễn Đổng, đạo diễn Đồng bảo tôi tới đây đón mọi người, mời mọi người lên xe!” Người đàn ông mặc vest mỉm cười nói.
“Cậu nói rồi đó nhé, không được đổi ý!” Cô gái tóc ngắn thốt lên, mắt sáng như hai cái đèn pha.
“Không đổi ý, nhất định không đổi ý!” Tô Dư bắt đắc dĩ nói.
Cô gái tóc ngắn lập tức vỗ tay hoan hô.
“Tóm lại là một lát nữa cậu đừng có mà gây rắc rồi!” Cô gái mặt tròn nghiêm túc dặn dò một câu.
Két!
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt bốn cô gái, sau đó Lâm Dương từ trên xe bước xuống, trên người mặc một bộ quần áo rất bình thường.
“Anh rẻ.” Tô Dư nở nụ cười.
*Ừ.” Lâm Dương cười gật đầu.
“Đây chính là anh rễ của cậu sao?” Cô gái mặt tròn cau mày hỏi.
“Cũng có chút đẹp trai đấy.” Cô gái tóc ngắn dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Tô Dư một cái, nói nhỏ: “Đưa ‘WeChat của anh ấy cho mình đi, mình làm quen với anh ấy chút.”
“Đừng làm loạn.” Tô Dư sẵng giọng.
“Tiểu Dư, đợi lâu rồi đúng không, chúng ta bắt taxi đến khách sạn đó sao?” Lâm Dương hỏi.
“Không phải.” Tô Dư lắc đầu, đang định nói tiếp thì lại bị cô gái mặt tròn ngắt lời.
“Gọi xe làm cái rắm gì, đạo diễn Đồng sẽ tới đón bọn tôi!
Anh nghĩ là bọn tôi sẽ bắt taxi đi ăn cơm giống như anh sao?”
“Cô chưa đi taxi bao giờ à?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Anh …” Cô gái mặt tròn tức đến nỗi không nói nên lời, chỉ tức tối trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cũng không biết mình đã đắc tội mấy cô gái này ở điểm nào.
Tô Dư âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Lâm Dương, sau đó ời “Được rồi, được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Giới thiệu với các cậu, đây là Lâm Dương, là anh rẻ của mình. Anh rẻ, giới thiệu với anh, đây là Chu Viên Viên, Tào Tiểu Kiều và Thái Yến, cả 3 người họ đều là bạn cùng phòng của em.”
“Chào mọi người!” Lâm Dương mỉm cười nói.
“Đồ nhà quê!” Cô gái mặt tròn tên Chu Viên Viên đưa mắt đánh giá Lâm Dương từ trên xuống dưới, phát hiện ra bộ đồ anh mặc vậy mà lại là đồ vỉa hè liền lập tức bĩu môi khinh thường.
Cái này cũng không thể trách Lâm Dương được. Trước khi đến đây anh đang ở Kỳ dược quán, nhưng bộ vest đắt tiền mà anh mặc lại bị Diêu Triệu Bân làm bản nên chỉ đành vội vàng về thay quần áo rồi bắt taxi đi đến đây.
Quần áo trong nhà đương nhiên chỉ có đồ vỉa hè, mọi khi có việc cần thì đều do Mã Hải chuẩn bị quần áo cho anh.
“Anh tên là Lâm Dương sao?” Cô gái nhỏ nhắn tên Tào Tiểu Kiều nghi ngờ đưa mắt đánh giá Lâm Dương từ trên xuống dưới rồi hoang mang nói: “Hình như tôi đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.”
“Này! Anh rễ của Tiểu Dư, tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh đến đó không phải với tư cách là sứ giả hộ hoa, cũng không phải là đến ăn chùa mà chỉ đơn thuần là người qua đường thôi, biết chưa hả?”
“Chỉ đơn thuần là người qua đường thôi sao? Ý cô là gì?”
Lâm Dương khó hiểu hỏi.
*Vẫn còn chưa hiểu sao? Ý của tôi chính là muốn anh đến đó làm người vô hình, cái gì cũng không được nói, cái gì cũng không được làm, thậm chí ngay cả cơm cũng không được ăn, đã hiểu chưa? Không cho phép anh làm ảnh hưởng đến chuyện của bọn tôi!” Chu Viên Viên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì các cô cứ coi tôi như người vô hình.” Lâm Dương cười nói.
“Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng vẫn phải làm người vô hình cho tôi!” Chu Viên Viên trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương cười cười, không nói lời nào.
Đúng lúc này, một chiếc xe Lincoln đột nhiên đi tới rồi dừng trước cổng trường.
“Wowl”
Cổng trường vang lên từng đợt kinh hô.
Không ít sinh viên đi qua liên tục lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Lúc này, cửa xe bỗng mở ra, một người đàn ông mặc vest bước xuông.
“Cho hỏi có phải cô Tô và cô Chu không?” Người đàn ông mặc vest hỏi.
“Là chúng tôi đây, anh là?” Chu Viên Viên cẩn thận hỏi.
*Xin chào các cô, tôi là trợ lý của đạo diễn Đổng, đạo diễn Đồng bảo tôi tới đây đón mọi người, mời mọi người lên xe!” Người đàn ông mặc vest mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.