Chương 675
Dạ Cầm
03/09/2021
Nhưng Vu Hưng Văn cũng không quay đầu lại.
“Cái thứ đéo gì vậy chứ!” Đợi Vu Hưng Văn rời đi hẳn, người đàn ông bụng phệ bực bội chửi một câu.
“Đúng vậy, đã cho ông ta mặt mũi rồi mà còn không cần, tưởng mình là nhà đầu tư lớn thì được vềnh mặt lên tận trời sao? Đạo diễn Đổng của chúng ta mà muốn kéo tài trợ thì không biết có bao nhiêu nhà tài trợ tới đầu tư đâu, còn thực sự cho rằng mình là nhân vật lớn chắc!” Chủ nhiệm Hiếu cũng mắng vài câu.
“Đừng quan tâm đến ông ta, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi! Đừng để mắt hứng.” Đạo diễn Đổng xua xua tay, không để bụng nói.
“Nào nào nào, uống rượu đi!”
Mọi người lại tiếp tục nâng ly.
Chu Viên Viên vẫn rất vui vẻ hào hứng, nhưng sắc mặt của Thái Yến lại trắng bệch, cô ta do dự một lúc rồi quyết định rời đi.
*Cô đi đâu vậy?” Chủ nhiệm Hiếu cau mày, lập tức ngăn cô ta lại.
“Chủ nhiệm Hiếu, tôi… tôi cũng không được khỏe… Tôi muốn về trước nghỉ ngơi.” Thái Yến do dự nói.
“Cái gì? Thái Yến, tôi cứ tưởng cô là một cô gái thông minh, không ngờcô lại ngốc như vậy. Đi về sao? Nếu như bây giờ cô bước chân ra khỏi cánh cửa này thì tương lai của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, cô muốn giống như bọn Tô Dư và Tào Tiểu Kiều sao?” Chủ nhiệm Hiếu vội vàng khuyên bảo.
“Cái này…”
“Thái Yến, yên … yên tâm đi, còn có mình ở đây mà, chúng ta… chúng ta hãy vào phòng bàn về kịch bản phim với đạo diễn Đổng đi. Chỉ cần vài năm nữa thôi thì Tô Dư và Tào Tiểu Kiều sẽ phải đứng ở dưới để nhìn về phía chúng ta, đến lúc đó, bọn họ… bọn họ nhát định sẽ hối hận chết luôn …” Chu Viên Viên lúc này đang say khướt đi tới ôm Thái Yến, miệng nồng nặc mùi rượu nói.
Trong lòng Thái Yến vô cùng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại.
Trên chuyến xe quay về trường Đại học Giang Thành.
Tô Dư cúi thấp đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Tiểu Kiều, sao em cũng ra đây?” Lâm Dương ngồi ở ghé phụ phía trước quay đầu lại hỏi.
“Em… em cũng có chút sợ hãi…” Tào Tiểu Kiều thấp giọng nói.
“Hy sinh bản thân chỉ vì một vai diễn nhỏ thực sự không đáng chút nào, đã là vàng thì dù thế nào cũng sẽ phát sáng thôi.” Lâm Dương cười nói: “Nếu như thực sự muốn đóng phim thì anh sẽ giúp hai đứa tìm được vai diễn.”
“Anh sao?” Tào Tiểu Kiều hiển nhiên không tin.
Tô Dư thở dài một hơi, khàn giọng nói: “Anh rẻ, thật ra anh nói rất đúng, em cũng không có ý định hy sinh bản thân mình chỉ vì một vai nữ phụ. Nhưng hôm nay đã đắc tội với đạo diễn Đổng như vậy rồi, em sợ là giấc mộng bước chân vào giới giải trí của mình… cũng chỉ dừng lại ở đây thôi…”
“Tiểu Dư, em không tin anh sao?”
“Anh rễ, em biết anh muốn an ủi em, nhưng loại chuyện như thế này vẫn đừng nên nhắc đến nữa… Thật ra ba em không muốn em bước chân vào làng giải trí, ông ấy muốn em theo ông làm việc, nhưng em không có chút hứng thú nào với công việc làm ăn của ông ấy. Chuyện ngày hôm nay đã thất bại, em nghĩ là em cũng nên nghe theo ý kiến của ba thôi.” Tô Dư buồn bã nói.
Tào Tiểu Kiều cũng dùng hai tay che mặt lại, muốn khóc nhưng không khóc nủi.
Đắc tội với một đạo diễn lớn như vậy, tương lai của hai người họ có thể nói là một mảnh u ám.
Lâm Dương không nói lời nào, suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt riêng cho hai đứa, trưa mai luôn đi!”
“Anh rẻ Lâm, gặp ai vậy ạ?” Tào Tiểu Kiều hỏi.
“Anh cũng không biết nữa.” Lâm Dương lắc đầu.
“Hả? Anh cũng không biết sao?” Tào Tiểu Kiều sửng sốt.
Tô Dư trầm mặc không nói lời nào.
Thật ra thì cô căn bản cũng không đặt hy vọng gì vào Lâm Dương cả, cô đã chết tâm ngay từ khi bước ra khỏi cánh cửa đó rồi.
Lâm Dương không giải thích thêm gì.
Chẳng máy chốc xe taxi đã về đến cổng trường, hai cô gái ủ rũ trở về ký túc xá.
Lâm Dương lại tiếp tục ngồi xe taxi trở về tập đoàn Dương Hoa.
Trên đường, anh bắm điện thoại gọi cho Mã Hải.
“Quay phim sao?”
Mã Hải ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sót.
“Anh có quen biết đạo diễn nào không? Tôi muốn sắp xếp cho hai người qua đó, đều là người mới.” Lâm Dương nói.
“Cái này… Giám đốc Lâm, tôi thực sự biết không ít đạo diễn nhưng hầu hết đều do tập đoàn Dương Hoa của chúng ta tài trợ. Nếu anh thực sự muốn dắn thân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì tôi có thể giới thiệu thêm một vài đạo diễn nồi tiếng hơn mà tôi biết.” Mã Hải nói.
“Đạo diễn nỏi tiếng hơn sao?”
“Cái thứ đéo gì vậy chứ!” Đợi Vu Hưng Văn rời đi hẳn, người đàn ông bụng phệ bực bội chửi một câu.
“Đúng vậy, đã cho ông ta mặt mũi rồi mà còn không cần, tưởng mình là nhà đầu tư lớn thì được vềnh mặt lên tận trời sao? Đạo diễn Đổng của chúng ta mà muốn kéo tài trợ thì không biết có bao nhiêu nhà tài trợ tới đầu tư đâu, còn thực sự cho rằng mình là nhân vật lớn chắc!” Chủ nhiệm Hiếu cũng mắng vài câu.
“Đừng quan tâm đến ông ta, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi! Đừng để mắt hứng.” Đạo diễn Đổng xua xua tay, không để bụng nói.
“Nào nào nào, uống rượu đi!”
Mọi người lại tiếp tục nâng ly.
Chu Viên Viên vẫn rất vui vẻ hào hứng, nhưng sắc mặt của Thái Yến lại trắng bệch, cô ta do dự một lúc rồi quyết định rời đi.
*Cô đi đâu vậy?” Chủ nhiệm Hiếu cau mày, lập tức ngăn cô ta lại.
“Chủ nhiệm Hiếu, tôi… tôi cũng không được khỏe… Tôi muốn về trước nghỉ ngơi.” Thái Yến do dự nói.
“Cái gì? Thái Yến, tôi cứ tưởng cô là một cô gái thông minh, không ngờcô lại ngốc như vậy. Đi về sao? Nếu như bây giờ cô bước chân ra khỏi cánh cửa này thì tương lai của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, cô muốn giống như bọn Tô Dư và Tào Tiểu Kiều sao?” Chủ nhiệm Hiếu vội vàng khuyên bảo.
“Cái này…”
“Thái Yến, yên … yên tâm đi, còn có mình ở đây mà, chúng ta… chúng ta hãy vào phòng bàn về kịch bản phim với đạo diễn Đổng đi. Chỉ cần vài năm nữa thôi thì Tô Dư và Tào Tiểu Kiều sẽ phải đứng ở dưới để nhìn về phía chúng ta, đến lúc đó, bọn họ… bọn họ nhát định sẽ hối hận chết luôn …” Chu Viên Viên lúc này đang say khướt đi tới ôm Thái Yến, miệng nồng nặc mùi rượu nói.
Trong lòng Thái Yến vô cùng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ở lại.
Trên chuyến xe quay về trường Đại học Giang Thành.
Tô Dư cúi thấp đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Tiểu Kiều, sao em cũng ra đây?” Lâm Dương ngồi ở ghé phụ phía trước quay đầu lại hỏi.
“Em… em cũng có chút sợ hãi…” Tào Tiểu Kiều thấp giọng nói.
“Hy sinh bản thân chỉ vì một vai diễn nhỏ thực sự không đáng chút nào, đã là vàng thì dù thế nào cũng sẽ phát sáng thôi.” Lâm Dương cười nói: “Nếu như thực sự muốn đóng phim thì anh sẽ giúp hai đứa tìm được vai diễn.”
“Anh sao?” Tào Tiểu Kiều hiển nhiên không tin.
Tô Dư thở dài một hơi, khàn giọng nói: “Anh rẻ, thật ra anh nói rất đúng, em cũng không có ý định hy sinh bản thân mình chỉ vì một vai nữ phụ. Nhưng hôm nay đã đắc tội với đạo diễn Đổng như vậy rồi, em sợ là giấc mộng bước chân vào giới giải trí của mình… cũng chỉ dừng lại ở đây thôi…”
“Tiểu Dư, em không tin anh sao?”
“Anh rễ, em biết anh muốn an ủi em, nhưng loại chuyện như thế này vẫn đừng nên nhắc đến nữa… Thật ra ba em không muốn em bước chân vào làng giải trí, ông ấy muốn em theo ông làm việc, nhưng em không có chút hứng thú nào với công việc làm ăn của ông ấy. Chuyện ngày hôm nay đã thất bại, em nghĩ là em cũng nên nghe theo ý kiến của ba thôi.” Tô Dư buồn bã nói.
Tào Tiểu Kiều cũng dùng hai tay che mặt lại, muốn khóc nhưng không khóc nủi.
Đắc tội với một đạo diễn lớn như vậy, tương lai của hai người họ có thể nói là một mảnh u ám.
Lâm Dương không nói lời nào, suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt riêng cho hai đứa, trưa mai luôn đi!”
“Anh rẻ Lâm, gặp ai vậy ạ?” Tào Tiểu Kiều hỏi.
“Anh cũng không biết nữa.” Lâm Dương lắc đầu.
“Hả? Anh cũng không biết sao?” Tào Tiểu Kiều sửng sốt.
Tô Dư trầm mặc không nói lời nào.
Thật ra thì cô căn bản cũng không đặt hy vọng gì vào Lâm Dương cả, cô đã chết tâm ngay từ khi bước ra khỏi cánh cửa đó rồi.
Lâm Dương không giải thích thêm gì.
Chẳng máy chốc xe taxi đã về đến cổng trường, hai cô gái ủ rũ trở về ký túc xá.
Lâm Dương lại tiếp tục ngồi xe taxi trở về tập đoàn Dương Hoa.
Trên đường, anh bắm điện thoại gọi cho Mã Hải.
“Quay phim sao?”
Mã Hải ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sót.
“Anh có quen biết đạo diễn nào không? Tôi muốn sắp xếp cho hai người qua đó, đều là người mới.” Lâm Dương nói.
“Cái này… Giám đốc Lâm, tôi thực sự biết không ít đạo diễn nhưng hầu hết đều do tập đoàn Dương Hoa của chúng ta tài trợ. Nếu anh thực sự muốn dắn thân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì tôi có thể giới thiệu thêm một vài đạo diễn nồi tiếng hơn mà tôi biết.” Mã Hải nói.
“Đạo diễn nỏi tiếng hơn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.