Chương 714
Dạ Cầm
14/09/2021
Đường Hồi Tuyết phấn khích từ bên cạnh cầm một cái túi lên, đưa cho Lâm Dương.
Nửa giờ sau, Lâm Dương mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm.
Đường Hồi Tuyết đôi mắt liền sáng lên, lập tức kéo Lâm Dương ra khỏi công ty, ngôi taxi vội vàng chạy tới nhà hàng Mỹ Thực Gia.
Mặc dù Đường Hồi Tuyết ở nước ngoài, nhưng với tư cách là bạn thân nhất của Tô Nhan, cũng đã nghe nói không ít chuyện về Lâm Dương.
Nhưng cô ấy huệ chất lan tâm, rất biết điều không nói đến chuyện đó, chỉ tán gẫu với Lâm Dương về những chỉ tiết mà lát nữa cần phải chú ý.
Sau một lúc dặn dò trao đổi, Lâm Dương cũng coi như là có ấn tượng rất tốt với Đường Hồi Tuyết.
Nhà hàng Mỹ Thực Gia ăn nằm ở vùng ngoại ô, không cao cấp nhưng cũng không tệ.
Khi cả hai bước xuống xe, Đường Hồi Tuyết rút trong ví ra một tờ tiền trăm nghìn nhăn nhúm và đưa cho tài xế thối lại tiền lẻ.
Từ trong ví tiền khô héo của cô ấy có thể nhìn ra, nhà họ Đường hiện tại quả thực với cùng khó khăn.
Thối tiền lẻ xong, Đường Hồi Tuyết có chút ngượng ngùng cười với Lâm Dương, rồi dẫn anh đến phòng ở tầng hai.
Lúc này, rất nhiều người đang ngồi trong phòng.
Bọn họ đều là cô đi chú bác của Đường Hồi Tuyết, còn có một số người cùng vai về với Đường Hồi Tuyết.
Mọi người đều cau mày.
Nhìn thấy Đường Hồi Tuyết dẫn một người đàn ông cao lớn quay về, ánh mắt của tất cả mọi người đều khoá chặt vào người Lâm Dương.
“Hồi Tuyết, người này là ai vậy?” Đường Tông Hào, bác cả của Đường Hồi Tuyết lập tức hỏi.
“Anh ấy là chồng của bạn thân con Tô Nhan, tên là Lâm Dương, bác cả, lát nữa cứ để anh ấy đóng giả làm bạn trai hải ngoại trở về của cháu!” Đường Hồi Tuyết vội vàng nói.
Đường Tông Hào nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới một vòng, khẽ gật đầu nói, “Nhìn dáng vẻ cũng được, vậy cứ quyết định như vậy đi, Tiểu Dương, Tiểu Tuyết có lẽ đã nói cho cháu biết mọi chuyện rồi chứ? Lát nữa lanh lợi một chút, nhà họ Đường sẽ không thiếu lợi ích cho cháu đâu.”
“Vâng.” Lâm Dương gật đầu.
“Khoan đãi”
Đúng lúc này, một người phụ nữ ngồi bên cạnh mặc chiếc váy và áo khoác màu đỏ đột nhiên đứng lên, nhìn Lâm Dương hỏi: “Tiểu Tuyết, em nói anh ta là ai? Chồng của Tô Nhan? Lâm Dương?”
*Vâng.” Đường Hồi Tuyết sững sờ nói.
“Có phải là chồng của Tô Nhan, chủ tịch quốc tế Duyệt Nhan không?”
“Không sai, có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ, thật sự là Lâm Dương! Tiểu Tuyết, tại sao em lại mang thứ phế vật này đến chứ?” Người thanh niên tóc ngắn mặc vest hét lên một tiếng, trừng mắt khoa trương nhìn Đường Hồi Tuyết nói.
“Tiểu Thạch! Hiểu Hồng! Có chuyện gì vậy?” Đường Tông Hào ánh mắt sâu thẳm trầm giọng hỏi.
“Bác cả, bác không biết sao? Lâm Dương này chính là phế vật nỏi tiếng ở Giang Thành, là con rễ vào cửa nhà họ Tô, cả ngày nhàn rỗi, ăn cơm dẻo do phụ nữ cho! Loại người như vậy, làm sao có thể giả mạo làm bạn trai hải ngoại trở về của Tiểu Tuyết chứ? “
“Sợ rằng đối phương đã từng nhìn thấy phế vật này, vậy thì toi mất!”
Hai người trách móc nói.
Lời này vừa nói ra, những trưởng bối kia của nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt.
“Tiểu Tuyết, cháu làm chuyện thế nào vậy? Tại sao cháu lại tìm phế vật này tới? “
“Tiểu Tuyết, cháu đang muốn hại chết nhà họ Đường của chúng ta sao?”
“Cháu còn chê chuyện chưa đủ phiền phức sao?”
Các cô dì chú bác anh một câu, tôi một câu lần lượt chỉ trích Đường Hồi Tuyết.
Đường Hồi Tuyết cúi đầu, muốn khóc không ra nước mắt.
“Tiểu Tuyết vừa mới từ nước ngoài trở về, không biết Lâm Dương cũng là chuyện đương nhiên, mọi người đừng nói nữa” Đúng lúc này, cô của Đường Hồi Tuyết nói giúp một câu.
“Tiểu Thạch! Hiểu Hồng! Có chuyện gì vậy?” Đường Tông Hào ánh mắt sâu thẳm trầm giọng hỏi.
Nửa giờ sau, Lâm Dương mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm.
Đường Hồi Tuyết đôi mắt liền sáng lên, lập tức kéo Lâm Dương ra khỏi công ty, ngôi taxi vội vàng chạy tới nhà hàng Mỹ Thực Gia.
Mặc dù Đường Hồi Tuyết ở nước ngoài, nhưng với tư cách là bạn thân nhất của Tô Nhan, cũng đã nghe nói không ít chuyện về Lâm Dương.
Nhưng cô ấy huệ chất lan tâm, rất biết điều không nói đến chuyện đó, chỉ tán gẫu với Lâm Dương về những chỉ tiết mà lát nữa cần phải chú ý.
Sau một lúc dặn dò trao đổi, Lâm Dương cũng coi như là có ấn tượng rất tốt với Đường Hồi Tuyết.
Nhà hàng Mỹ Thực Gia ăn nằm ở vùng ngoại ô, không cao cấp nhưng cũng không tệ.
Khi cả hai bước xuống xe, Đường Hồi Tuyết rút trong ví ra một tờ tiền trăm nghìn nhăn nhúm và đưa cho tài xế thối lại tiền lẻ.
Từ trong ví tiền khô héo của cô ấy có thể nhìn ra, nhà họ Đường hiện tại quả thực với cùng khó khăn.
Thối tiền lẻ xong, Đường Hồi Tuyết có chút ngượng ngùng cười với Lâm Dương, rồi dẫn anh đến phòng ở tầng hai.
Lúc này, rất nhiều người đang ngồi trong phòng.
Bọn họ đều là cô đi chú bác của Đường Hồi Tuyết, còn có một số người cùng vai về với Đường Hồi Tuyết.
Mọi người đều cau mày.
Nhìn thấy Đường Hồi Tuyết dẫn một người đàn ông cao lớn quay về, ánh mắt của tất cả mọi người đều khoá chặt vào người Lâm Dương.
“Hồi Tuyết, người này là ai vậy?” Đường Tông Hào, bác cả của Đường Hồi Tuyết lập tức hỏi.
“Anh ấy là chồng của bạn thân con Tô Nhan, tên là Lâm Dương, bác cả, lát nữa cứ để anh ấy đóng giả làm bạn trai hải ngoại trở về của cháu!” Đường Hồi Tuyết vội vàng nói.
Đường Tông Hào nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới một vòng, khẽ gật đầu nói, “Nhìn dáng vẻ cũng được, vậy cứ quyết định như vậy đi, Tiểu Dương, Tiểu Tuyết có lẽ đã nói cho cháu biết mọi chuyện rồi chứ? Lát nữa lanh lợi một chút, nhà họ Đường sẽ không thiếu lợi ích cho cháu đâu.”
“Vâng.” Lâm Dương gật đầu.
“Khoan đãi”
Đúng lúc này, một người phụ nữ ngồi bên cạnh mặc chiếc váy và áo khoác màu đỏ đột nhiên đứng lên, nhìn Lâm Dương hỏi: “Tiểu Tuyết, em nói anh ta là ai? Chồng của Tô Nhan? Lâm Dương?”
*Vâng.” Đường Hồi Tuyết sững sờ nói.
“Có phải là chồng của Tô Nhan, chủ tịch quốc tế Duyệt Nhan không?”
“Không sai, có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ, thật sự là Lâm Dương! Tiểu Tuyết, tại sao em lại mang thứ phế vật này đến chứ?” Người thanh niên tóc ngắn mặc vest hét lên một tiếng, trừng mắt khoa trương nhìn Đường Hồi Tuyết nói.
“Tiểu Thạch! Hiểu Hồng! Có chuyện gì vậy?” Đường Tông Hào ánh mắt sâu thẳm trầm giọng hỏi.
“Bác cả, bác không biết sao? Lâm Dương này chính là phế vật nỏi tiếng ở Giang Thành, là con rễ vào cửa nhà họ Tô, cả ngày nhàn rỗi, ăn cơm dẻo do phụ nữ cho! Loại người như vậy, làm sao có thể giả mạo làm bạn trai hải ngoại trở về của Tiểu Tuyết chứ? “
“Sợ rằng đối phương đã từng nhìn thấy phế vật này, vậy thì toi mất!”
Hai người trách móc nói.
Lời này vừa nói ra, những trưởng bối kia của nhà họ Đường đều thay đổi sắc mặt.
“Tiểu Tuyết, cháu làm chuyện thế nào vậy? Tại sao cháu lại tìm phế vật này tới? “
“Tiểu Tuyết, cháu đang muốn hại chết nhà họ Đường của chúng ta sao?”
“Cháu còn chê chuyện chưa đủ phiền phức sao?”
Các cô dì chú bác anh một câu, tôi một câu lần lượt chỉ trích Đường Hồi Tuyết.
Đường Hồi Tuyết cúi đầu, muốn khóc không ra nước mắt.
“Tiểu Tuyết vừa mới từ nước ngoài trở về, không biết Lâm Dương cũng là chuyện đương nhiên, mọi người đừng nói nữa” Đúng lúc này, cô của Đường Hồi Tuyết nói giúp một câu.
“Tiểu Thạch! Hiểu Hồng! Có chuyện gì vậy?” Đường Tông Hào ánh mắt sâu thẳm trầm giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.