Chương 764
Dạ Cầm
02/10/2021
Người đó sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, thân thể khẽ run lên, hiển nhiên là đang rất hoảng sợ.
Anh ta nuốt nước bọt, vội vàng nhìn Tư Mã Tàng, trong mắt tràn đầy vẻ cầu cứu.
Tư Mã Tàng lập tức mở miệng nói: “Lâm thần y…”
Nhưng ông ta vừa hét xong ba từ này, Lâm Dương đột nhiên giơ tay, túm lấy tóc người kia, hất mạnh vào bức tường phía sau.
Rằm!
Người đàn ông lực lưỡng cao gần 1,9m trực tiếp văng ra ngoài như bao cát, nặng nề ngã xuống đắt.
Hơi thở của những người trong căn phòng như ngừng lại.
“Lâm thần y! Anh làm cái gì vậy?” Tư Mã Tàng vỗ bàn đứng dậy.
“Từ Thiên!”
Lâm Dương quay đầu, hét lên một tiếng.
“Anh Lâm!” Từ Thiên cung kính cúi đầu nói.
“Nếu như bọn họ có người nào dám làm loạn, thì trực tiếp nổ súng!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Vâng.” Từ Thiên lớn tiếng hét lên, âm thanh vang vang có lực.
Người của Tư Mã thế gia đều ngắn ra.
Lại nhìn thấy Lâm Dương bước tới, còn không đợi người đó đứng dậy, liền một chân đá vào đầu anh ta.
Bốp!
Tiếng vang cực lớn truyền ra.
Đầu của người đó ngay lập tức biến dạng, người đập vào bức tường, bắt tỉnh tại chỗ.
Nhưng Lâm Dương vẫn chưa dừng lại, càm chiếc ghé đầu bằng gỗ rắn chắc bên cạnh lên, điên cuồng đập về phía anh ta.
bùm! bùm! bùm! bùm….
Đánh vỡ một cái, lại đổi một cái khác.
Những mảnh gỗ vụn bay tung toé khắp phòng.
Còn người nhà Tư Mã thế gia kia, trực tiếp bị đánh đến máu thịt mơ hồ, không rõ sống chết.
Tất cả thành viên của Tư Mã thế gia đều trố mắt nhìn.
Nhiều người vừa sợ vừa giận.
Nhưng không ai dám nhúc nhích.
Rốt cuộc xung quanh đây… đều là những nòng súng đen kịt!
Tư Mã Tàng lúc này mới hiểu ra, vị Lâm thần y này không hề liều lĩnh! Mà là…
Điên!
Anh ta hoàn toàn không phải là một kẻ liều lĩnh, mà là một kẻ hoàn toàn điên rồ!
Anh ta hoàn toàn không sợ chết, cũng không quan tâm chết bao nhiêu người, bởi vì anh ta biết, kẻ địch càng sợ chết hơn!
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, Lâm Dương mới dừng lại.
Anh đã đập vỡ cả sáu chiếc ghế.
Về phần người của Tư Mã thế gia trên mặt đất kia, sớm đã không có động tĩnh rồi.
Máu tươi bao phủ…
Nhãn cầu của tất cả mọi người đều sắp rớt ra ngoài rồi, một số người âm thầm siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
“Đừng lo lắng … anh ta chưa chết! Tôi là bác sĩ, kỹ thuật rất chuyên nghiệp.” Lâm Dương cầm lấy chiếc khăn tay do người bên cạnh đưa qua, thở ra một hơi nói: “Xương cốt và cân mạch của anh ta đều bị tôi đánh gãy rồi. Nửa đời còn lại, hãy để anh ta bầu bạn với Sóc Phương đi! “
Tư Mã Tàng sắc mặt vô cùng ảm đạm, năm đâm cũng siêt chặt.
Biện pháp của ông ta chỉ là đề phòng đối thủ, chứ không phải chống lại kẻ điên!
Anh ta nuốt nước bọt, vội vàng nhìn Tư Mã Tàng, trong mắt tràn đầy vẻ cầu cứu.
Tư Mã Tàng lập tức mở miệng nói: “Lâm thần y…”
Nhưng ông ta vừa hét xong ba từ này, Lâm Dương đột nhiên giơ tay, túm lấy tóc người kia, hất mạnh vào bức tường phía sau.
Rằm!
Người đàn ông lực lưỡng cao gần 1,9m trực tiếp văng ra ngoài như bao cát, nặng nề ngã xuống đắt.
Hơi thở của những người trong căn phòng như ngừng lại.
“Lâm thần y! Anh làm cái gì vậy?” Tư Mã Tàng vỗ bàn đứng dậy.
“Từ Thiên!”
Lâm Dương quay đầu, hét lên một tiếng.
“Anh Lâm!” Từ Thiên cung kính cúi đầu nói.
“Nếu như bọn họ có người nào dám làm loạn, thì trực tiếp nổ súng!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Vâng.” Từ Thiên lớn tiếng hét lên, âm thanh vang vang có lực.
Người của Tư Mã thế gia đều ngắn ra.
Lại nhìn thấy Lâm Dương bước tới, còn không đợi người đó đứng dậy, liền một chân đá vào đầu anh ta.
Bốp!
Tiếng vang cực lớn truyền ra.
Đầu của người đó ngay lập tức biến dạng, người đập vào bức tường, bắt tỉnh tại chỗ.
Nhưng Lâm Dương vẫn chưa dừng lại, càm chiếc ghé đầu bằng gỗ rắn chắc bên cạnh lên, điên cuồng đập về phía anh ta.
bùm! bùm! bùm! bùm….
Đánh vỡ một cái, lại đổi một cái khác.
Những mảnh gỗ vụn bay tung toé khắp phòng.
Còn người nhà Tư Mã thế gia kia, trực tiếp bị đánh đến máu thịt mơ hồ, không rõ sống chết.
Tất cả thành viên của Tư Mã thế gia đều trố mắt nhìn.
Nhiều người vừa sợ vừa giận.
Nhưng không ai dám nhúc nhích.
Rốt cuộc xung quanh đây… đều là những nòng súng đen kịt!
Tư Mã Tàng lúc này mới hiểu ra, vị Lâm thần y này không hề liều lĩnh! Mà là…
Điên!
Anh ta hoàn toàn không phải là một kẻ liều lĩnh, mà là một kẻ hoàn toàn điên rồ!
Anh ta hoàn toàn không sợ chết, cũng không quan tâm chết bao nhiêu người, bởi vì anh ta biết, kẻ địch càng sợ chết hơn!
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, Lâm Dương mới dừng lại.
Anh đã đập vỡ cả sáu chiếc ghế.
Về phần người của Tư Mã thế gia trên mặt đất kia, sớm đã không có động tĩnh rồi.
Máu tươi bao phủ…
Nhãn cầu của tất cả mọi người đều sắp rớt ra ngoài rồi, một số người âm thầm siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận.
“Đừng lo lắng … anh ta chưa chết! Tôi là bác sĩ, kỹ thuật rất chuyên nghiệp.” Lâm Dương cầm lấy chiếc khăn tay do người bên cạnh đưa qua, thở ra một hơi nói: “Xương cốt và cân mạch của anh ta đều bị tôi đánh gãy rồi. Nửa đời còn lại, hãy để anh ta bầu bạn với Sóc Phương đi! “
Tư Mã Tàng sắc mặt vô cùng ảm đạm, năm đâm cũng siêt chặt.
Biện pháp của ông ta chỉ là đề phòng đối thủ, chứ không phải chống lại kẻ điên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.