Chương 795
Dạ Cầm
11/10/2021
“Cậu …” Y tá tức giận.
*Tiểu Dĩnh!” Lâm Dương lên tiếng, ngắt lời cô ấy: “Vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi. Cứ làm việc đi, đừng để ý đến bọn họ.”
“Vâng, thần y Lâm.” Y tá im lặng.
Lâm Dương tiếp tục khám bệnh.
Những người đồ đệ này vẫn muốn gây sự, nhưng đã bị Mạnh Châu ngăn lại.
Nhìn thấy Mạnh Châu ngơ ngác nhìn Lâm Dương, một lời cũng không nói.
Những người đồ đệ cũng nhìn sang.
Một lát sau, khuôn mặt của những người đồ đệ này trở nên kỳ lạ.
Bọn họ bị sốc khi phát hiện ra một điều, tốc độ khám bệnh của Lâm Dương không những rất nhanh mà còn cực kỳ chính xác. Phàm là những người có bệnh, chỉ cân liệc nhìn một cái là đã có thể phát hiện ra.
Với tốc độ này, khám cho ba trăm bệnh nhân trong một buổi sáng dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà điều khiến người khác thắc mắc chính là kỹ thuật châm cứu của anh rất bình thường.
Chỉ cần nhẹ nhàng cầm cây kim bạc châm xuống thôi.
Trông rất qua loa, giống như ngẫu nhiên châm xuống, không có gì đặc biệt.
“Kỹ thuật châm cứu không ổn!” Thẩm Triệt không khỏi lắc đầu.
“Đúng vậy, kém xa so với sư phụ của chúng ta!”
Một người khác bật cười.
Không một ai để ý rằng nét mặt của Mạnh Châu càng ngày càng trở nên quái dị, càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Dường như ông ta đã nhìn thấy một con quái vật.
Con mắt của ông ta sắp rơi ra khỏi hốc mắt …
“Sư phụ … sư phụ…”
Một người đồ đệ mở miệng.
Hai chân của Mạnh Châu đột nhiên mềm nhũn, quỳ một cái bịch xuống đất ….
*Thần y Lâm, xin … xin nhận tôi làm đồ đệ!”
Vừa dứt lời, những người đồ đệ đang định chế nhạo Lâm Dương lập tức trợn tròn mắt …
“Sư phụ, sư phụ… đang làm gì vậy?” Những đô đệ đêu hoảng hốt, vội vàng hỏi.
Mạnh Châu không thèm để ý đến bọn họ, ông ta nhìn Lâm Dương bằng đôi mắt sáng rực, trong đôi mắt hiện lên sự: chờ đợi.
Lâm Dương cũng hơi kinh ngạc, nhìn Mạnh Châu hỏi: “Ông làm gì vậy?”
“Tôi… tôi muốn học Cửu Nhai Châm Pháp… Xin sư phụ Lâm chỉ dạy!” Mạnh Châu vội kêu lên.
Hóa ra ông ta đã nhìn thấy, cảnh giới châm cứu của Lâm Dương không chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Công, cách sử dụng kim châm chính là Cửu Nhai Châm Pháp đỉnh cao!
Mạnh Châu đã từng nhìn thấy phương pháp châm cứu này được sư phụ của ông ta sử dụng. Nhưng khi đó, bởi vì kỹ thuật châm cứu của ông ta chưa đủ thành thạo, chưa đủ nền tảng nên sư phụ của ông ta đã không dạy cho ông ta môn học bị thất truyền này. Sau đó, sư phụ chết bát đắc kỳ tử, phương pháp châm cứu này cũng trở thành điều tiếc nuối trong lòng Mạnh Châu. Mấy chục năm sau khi sư phụ qua đời, mỗi ngày Mạnh Châu đều suy nghĩ về phương pháp châm cứu này.
Nhưng mà phương pháp châm cứu này là phương pháp cổ. Theo những gì ông ta biết thì chỉ có một mình sư phụ của mình mới biết được phương pháp luyện châm cứu này.
Vốn dĩ ông ta cho rằng phương pháp châm cứu này đã thất truyền, nhưng làm sao cũng không ngờ được thần y Lâm này lại thông thạo phương pháp này.
Mạnh Châu rât kích động.
Ông ta cũng không thèm quan tâm đến những lợi ích tào lao kia nữa.
Bây giờ, ông ta chỉ muốn học phương pháp châm cứu này ngay lập tức, mặc kệ những thứ khác …
Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, khẽ nói: “Tôi chỉ dạy cho người có đức. Nếu như không có y đức, cho dù thiên phúc đến đâu thì tôi cũng không dạy.
Ông hiểu không?”
*Tiểu Dĩnh!” Lâm Dương lên tiếng, ngắt lời cô ấy: “Vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi. Cứ làm việc đi, đừng để ý đến bọn họ.”
“Vâng, thần y Lâm.” Y tá im lặng.
Lâm Dương tiếp tục khám bệnh.
Những người đồ đệ này vẫn muốn gây sự, nhưng đã bị Mạnh Châu ngăn lại.
Nhìn thấy Mạnh Châu ngơ ngác nhìn Lâm Dương, một lời cũng không nói.
Những người đồ đệ cũng nhìn sang.
Một lát sau, khuôn mặt của những người đồ đệ này trở nên kỳ lạ.
Bọn họ bị sốc khi phát hiện ra một điều, tốc độ khám bệnh của Lâm Dương không những rất nhanh mà còn cực kỳ chính xác. Phàm là những người có bệnh, chỉ cân liệc nhìn một cái là đã có thể phát hiện ra.
Với tốc độ này, khám cho ba trăm bệnh nhân trong một buổi sáng dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà điều khiến người khác thắc mắc chính là kỹ thuật châm cứu của anh rất bình thường.
Chỉ cần nhẹ nhàng cầm cây kim bạc châm xuống thôi.
Trông rất qua loa, giống như ngẫu nhiên châm xuống, không có gì đặc biệt.
“Kỹ thuật châm cứu không ổn!” Thẩm Triệt không khỏi lắc đầu.
“Đúng vậy, kém xa so với sư phụ của chúng ta!”
Một người khác bật cười.
Không một ai để ý rằng nét mặt của Mạnh Châu càng ngày càng trở nên quái dị, càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Dường như ông ta đã nhìn thấy một con quái vật.
Con mắt của ông ta sắp rơi ra khỏi hốc mắt …
“Sư phụ … sư phụ…”
Một người đồ đệ mở miệng.
Hai chân của Mạnh Châu đột nhiên mềm nhũn, quỳ một cái bịch xuống đất ….
*Thần y Lâm, xin … xin nhận tôi làm đồ đệ!”
Vừa dứt lời, những người đồ đệ đang định chế nhạo Lâm Dương lập tức trợn tròn mắt …
“Sư phụ, sư phụ… đang làm gì vậy?” Những đô đệ đêu hoảng hốt, vội vàng hỏi.
Mạnh Châu không thèm để ý đến bọn họ, ông ta nhìn Lâm Dương bằng đôi mắt sáng rực, trong đôi mắt hiện lên sự: chờ đợi.
Lâm Dương cũng hơi kinh ngạc, nhìn Mạnh Châu hỏi: “Ông làm gì vậy?”
“Tôi… tôi muốn học Cửu Nhai Châm Pháp… Xin sư phụ Lâm chỉ dạy!” Mạnh Châu vội kêu lên.
Hóa ra ông ta đã nhìn thấy, cảnh giới châm cứu của Lâm Dương không chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Công, cách sử dụng kim châm chính là Cửu Nhai Châm Pháp đỉnh cao!
Mạnh Châu đã từng nhìn thấy phương pháp châm cứu này được sư phụ của ông ta sử dụng. Nhưng khi đó, bởi vì kỹ thuật châm cứu của ông ta chưa đủ thành thạo, chưa đủ nền tảng nên sư phụ của ông ta đã không dạy cho ông ta môn học bị thất truyền này. Sau đó, sư phụ chết bát đắc kỳ tử, phương pháp châm cứu này cũng trở thành điều tiếc nuối trong lòng Mạnh Châu. Mấy chục năm sau khi sư phụ qua đời, mỗi ngày Mạnh Châu đều suy nghĩ về phương pháp châm cứu này.
Nhưng mà phương pháp châm cứu này là phương pháp cổ. Theo những gì ông ta biết thì chỉ có một mình sư phụ của mình mới biết được phương pháp luyện châm cứu này.
Vốn dĩ ông ta cho rằng phương pháp châm cứu này đã thất truyền, nhưng làm sao cũng không ngờ được thần y Lâm này lại thông thạo phương pháp này.
Mạnh Châu rât kích động.
Ông ta cũng không thèm quan tâm đến những lợi ích tào lao kia nữa.
Bây giờ, ông ta chỉ muốn học phương pháp châm cứu này ngay lập tức, mặc kệ những thứ khác …
Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, khẽ nói: “Tôi chỉ dạy cho người có đức. Nếu như không có y đức, cho dù thiên phúc đến đâu thì tôi cũng không dạy.
Ông hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.