Chương 844
Dạ Cầm
26/10/2021
“Con gái …” Lưu Mãn San thận trọng gọi một tiếng.
Nhưng Tô Dư lại không thèm để ý, chỉ cúi đầu xuống, giống như người mắt hồn.
Lưu Mãn San tràn đầy vẻ xấu hỏ.
Lâm Dương đã báo cáo vụ việc, đội tuần tra lập tức điều tra camera giám sát.
Sau xem xong đoạn giám sát, Lưu Mãn San chán nản viết ra một bản thỏa thuận.
Chỉ phí sửa chữa tổng cộng là 240 triệu.
Khi không lại có thêm một món nợ này, trái tim của Tô Dư cũng sắp chết đi rồi.
Lưu Mãn San không thể kìm nén được nước mắt.
“Đi thôi, Tiểu Dư, anh đưa hai người về.”
Sau khi ra khỏi phòng tuần tra, Lâm Dương mở cửa xe ra, nhẹ giọng nói.
Lưu Mãn San tức giận liên tục dậm chân, nhưng không nói được một lời nào, một mình chạy ra ngoài.
Tô Dư không đuỏi theo, do dự một chút vẫn quyết định lên xe.
Xe khởi động và lái về phía nhà của Tô Dư.
“Không cần phải quá lo lắng, số tiền này anh sẽ nói với bạn anh một tiếng. Anh ta có lẽ sẽ tìm mẹ em mà đòi thật đâu. Anh làm vậy chỉ là muốn dạy cho mẹ em một bài học.” Lâm Dương vừa quay tay lái vừa nói.
“Không, anh rễ, phải chịu bao nhiều thì cứ chịu bấy nhiêu, gia đình em sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Dư lắc đầu, có chút ói: “Dù sao nhà chúng em cũng đã nợ nhiều tiền như vậy rôi, có nhiều thêm 200 triệu nữa cũng không thành vấn đề.”
“Vậy sao…”
“Em chỉ là…quá thất vọng về mẹ.” Tô Dư đột nhiên cuộn người lại, khuôn nhỏ nhắn tựa lên trên cánh tay, nhẹ nhàng nức nở.
Bất cứ người nào gặp phải một bà mẹ như vậy, ít nhiều cũng sẽ phải gục ngã.
Lâm Dương liếc nhìn cô ấy một cái, lắc đầu rồi bình tĩnh nói: “Bà ấy là bà ấy, em là em. Bà ấy lựa chọn cách sống như vậy. Đó là quyết định của bà ấy. Em không cần phải vì chuyện này mà đau lòng. Tất cả những gì mà em phải làm chính kiên trì với bản tính của mình, đừng nước chảy bèo trôi, như vậy là được rồi.”
“Anh rễ, thực xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi, không phải là lỗi của em, em vốn dĩ không nên gánh chịu những chuyện này.” Lâm Dương nói.
Tô Dư cúi đầu, không nói gì.
Cô không nên gánh chịu nhưng cô bắt buộc phải gánh chịu, dù sao đây cũng là số mệnh …
Chiếc xe nhanh chóng lái đến nhà của Tô Thái.
Căn nhà của bọn họ đã được giao cho mô giới chuẩn bị bán ra, Tô Dư sẽ chuyển đến công ty của Tô Nhan trước, sau đó từ từ tìm một căn nhà giá rẻ để thuê.
Gia đình của Tô Thái lúc này đang nợ nần chồng chất, nghèo rớt mồng tơi rồi.
Hai người vừa xuống xe, đột nhiên có một bóng người bước lên.
“Tôi nói, các người cuối cùng cũng trở về rồi, nếu còn không về, tôi cũng không có kiên nhẫn đợi thêm được nữa!”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào lanh lảnh chói tai này, Lâm Dương và Tô Dư đều sửng sốt, quay đầu nhìn, lại nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và trên người mặc một chiếc váy ngoại màu đỏ bước tới.
Nhìn dáng vẻ của cô gái chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi, được sinh ra với sự chạm trổ khéo léo, vô củng đáng yêu.
“Em gái, em là ai?” Tô Dư khó hiểu hỏi.
“Em gái?”
Cô gái thở hỗn hển, ôm ngực cười nói: “Tôi chỉ mới là một em gái nhỏ thôi ư!”
“Hả …” Tô Dư cứng họng một chút, sau đó hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Trước đây không quen biết, bây giờ thì biết rồi! Cô là Tô Dư đúng không? Tôi chính là chủ tịch của công ty bảo vệ U U! Huyết U UI Cô chắc là đã từng nghe nói đến công ty của tôi rồi đúng không?”. Cô gái cười nói Chương 570 ÚU, chủ tịch của công ty bảo vệ sao?
Hai người đều sửng sốt.
Nhưng Tô Dư lại không thèm để ý, chỉ cúi đầu xuống, giống như người mắt hồn.
Lưu Mãn San tràn đầy vẻ xấu hỏ.
Lâm Dương đã báo cáo vụ việc, đội tuần tra lập tức điều tra camera giám sát.
Sau xem xong đoạn giám sát, Lưu Mãn San chán nản viết ra một bản thỏa thuận.
Chỉ phí sửa chữa tổng cộng là 240 triệu.
Khi không lại có thêm một món nợ này, trái tim của Tô Dư cũng sắp chết đi rồi.
Lưu Mãn San không thể kìm nén được nước mắt.
“Đi thôi, Tiểu Dư, anh đưa hai người về.”
Sau khi ra khỏi phòng tuần tra, Lâm Dương mở cửa xe ra, nhẹ giọng nói.
Lưu Mãn San tức giận liên tục dậm chân, nhưng không nói được một lời nào, một mình chạy ra ngoài.
Tô Dư không đuỏi theo, do dự một chút vẫn quyết định lên xe.
Xe khởi động và lái về phía nhà của Tô Dư.
“Không cần phải quá lo lắng, số tiền này anh sẽ nói với bạn anh một tiếng. Anh ta có lẽ sẽ tìm mẹ em mà đòi thật đâu. Anh làm vậy chỉ là muốn dạy cho mẹ em một bài học.” Lâm Dương vừa quay tay lái vừa nói.
“Không, anh rễ, phải chịu bao nhiều thì cứ chịu bấy nhiêu, gia đình em sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Dư lắc đầu, có chút ói: “Dù sao nhà chúng em cũng đã nợ nhiều tiền như vậy rôi, có nhiều thêm 200 triệu nữa cũng không thành vấn đề.”
“Vậy sao…”
“Em chỉ là…quá thất vọng về mẹ.” Tô Dư đột nhiên cuộn người lại, khuôn nhỏ nhắn tựa lên trên cánh tay, nhẹ nhàng nức nở.
Bất cứ người nào gặp phải một bà mẹ như vậy, ít nhiều cũng sẽ phải gục ngã.
Lâm Dương liếc nhìn cô ấy một cái, lắc đầu rồi bình tĩnh nói: “Bà ấy là bà ấy, em là em. Bà ấy lựa chọn cách sống như vậy. Đó là quyết định của bà ấy. Em không cần phải vì chuyện này mà đau lòng. Tất cả những gì mà em phải làm chính kiên trì với bản tính của mình, đừng nước chảy bèo trôi, như vậy là được rồi.”
“Anh rễ, thực xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi, không phải là lỗi của em, em vốn dĩ không nên gánh chịu những chuyện này.” Lâm Dương nói.
Tô Dư cúi đầu, không nói gì.
Cô không nên gánh chịu nhưng cô bắt buộc phải gánh chịu, dù sao đây cũng là số mệnh …
Chiếc xe nhanh chóng lái đến nhà của Tô Thái.
Căn nhà của bọn họ đã được giao cho mô giới chuẩn bị bán ra, Tô Dư sẽ chuyển đến công ty của Tô Nhan trước, sau đó từ từ tìm một căn nhà giá rẻ để thuê.
Gia đình của Tô Thái lúc này đang nợ nần chồng chất, nghèo rớt mồng tơi rồi.
Hai người vừa xuống xe, đột nhiên có một bóng người bước lên.
“Tôi nói, các người cuối cùng cũng trở về rồi, nếu còn không về, tôi cũng không có kiên nhẫn đợi thêm được nữa!”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào lanh lảnh chói tai này, Lâm Dương và Tô Dư đều sửng sốt, quay đầu nhìn, lại nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và trên người mặc một chiếc váy ngoại màu đỏ bước tới.
Nhìn dáng vẻ của cô gái chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi, được sinh ra với sự chạm trổ khéo léo, vô củng đáng yêu.
“Em gái, em là ai?” Tô Dư khó hiểu hỏi.
“Em gái?”
Cô gái thở hỗn hển, ôm ngực cười nói: “Tôi chỉ mới là một em gái nhỏ thôi ư!”
“Hả …” Tô Dư cứng họng một chút, sau đó hỏi: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Trước đây không quen biết, bây giờ thì biết rồi! Cô là Tô Dư đúng không? Tôi chính là chủ tịch của công ty bảo vệ U U! Huyết U UI Cô chắc là đã từng nghe nói đến công ty của tôi rồi đúng không?”. Cô gái cười nói Chương 570 ÚU, chủ tịch của công ty bảo vệ sao?
Hai người đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.