Chương 846
Dạ Cầm
27/10/2021
“Thật đáng ghét! Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà lòng dạ lại ác độc như vậy!”
Tô Dư tức giận cắn răng bạc, rất tức giận.
“Tiểu Dư, trong khoảng thời gian này vẫn phải chú ý một chút. Anh thấy thân hình, bước chân, cử chỉ và hành vi của Huyết U U này có chút khác thường, nên cẩn thận một chút.” Lâm Dương nói.
“Anh rẻ, cô ta chắc không phải là kẻ thần kinh chứ?”
“Nếu như là kẻ thần kinh thì còn đỡ, e rằng không phải.”
Lâm Dương lắc đầu.
Tô Dư thở dài một hơi, có chút tâm phiền ý loạn đi về phía nhà mình.
“Anh rẻ, anh về đi, hôm nay em hơi mệt muốn nghỉ ngơi trước.”
“Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Tô Dư nói xong liền bước vào tòa nhà của đơn vị.
Lâm Dương xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu ở bên đường.
Huyết U U này thực sự rất kỳ lạ.
Luyện công?
Luyện công phu gì mà phải cần người sống chứ? Là muốn tìm đối thủ để luyện tập sao?
Nhưng Tô Dư không biết võ công, công ty bảo vệ nhiều cao thủ như vậy cô ta không tìm, lại đặc biệt đi tìm Tô Dư là có ý nghĩa gì?
Lâm Dương lắc đầu không nghĩ tới nữa.
Anh lên xe, nỗ máy rồi đạp ga.
Xe hơi lao nhanh về phía Dương Hoa.
Nhưng khi đang lái xe…
Xoett Ở trên ghế lái phụ đột nhiên không hiểu sao lại bùng lên một ngọn lửa.
“Cái gì?”
Hơi thở của Lâm Dương đột nhiên thắt lại, anh vội vàng dừng xe, mở cửa lao ra ngoài.
Lại thấy ngọn lửa lan tràn với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ chiếc xe.
Soạt soạt soạt …
Khói cuồn cuộn dày đặc phát phơ trên đường.
Người qua đường xung quanh đều lần lượt vây xem, những phương tiện qua lại cũng không khỏi ló đầu ra nhìn.
Đường quốc lộ có chút tê liệt.
Có người bám số 119, cũng có người gọi cảnh sát giao thông đến.
Một số người nhiệt tình cầm bình chữa cháy phun vào ngọn lửa đang bùng cháy.
Ngay sau đó, ngọn lửa đã được khống ché.
Nhưng toàn bộ chiếc xe đã bị thiêu rụi.
Lâm Dương cau mày.
Ngọn lửa này lan tran có phải là có hơi nhanh rồi không?
Hơn nữa đang yên đang lành, chiếc xe này làm sao có thể tự nhiên mà bốc cháy chứ?
Anh bước tới, nhìn chiếc xe đã cháy thành khung xương này, một lúc sau, anh dường như nhận ra được điều gì đó.
“Đây là … xăng?”
Rù rù…
Đột nhiên, điện thoại di động rung lên.
Lâm Dương lấy điện thoại di động ra xem, lại là một dãy số lạ.
Tô Dư tức giận cắn răng bạc, rất tức giận.
“Tiểu Dư, trong khoảng thời gian này vẫn phải chú ý một chút. Anh thấy thân hình, bước chân, cử chỉ và hành vi của Huyết U U này có chút khác thường, nên cẩn thận một chút.” Lâm Dương nói.
“Anh rẻ, cô ta chắc không phải là kẻ thần kinh chứ?”
“Nếu như là kẻ thần kinh thì còn đỡ, e rằng không phải.”
Lâm Dương lắc đầu.
Tô Dư thở dài một hơi, có chút tâm phiền ý loạn đi về phía nhà mình.
“Anh rẻ, anh về đi, hôm nay em hơi mệt muốn nghỉ ngơi trước.”
“Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Tô Dư nói xong liền bước vào tòa nhà của đơn vị.
Lâm Dương xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu ở bên đường.
Huyết U U này thực sự rất kỳ lạ.
Luyện công?
Luyện công phu gì mà phải cần người sống chứ? Là muốn tìm đối thủ để luyện tập sao?
Nhưng Tô Dư không biết võ công, công ty bảo vệ nhiều cao thủ như vậy cô ta không tìm, lại đặc biệt đi tìm Tô Dư là có ý nghĩa gì?
Lâm Dương lắc đầu không nghĩ tới nữa.
Anh lên xe, nỗ máy rồi đạp ga.
Xe hơi lao nhanh về phía Dương Hoa.
Nhưng khi đang lái xe…
Xoett Ở trên ghế lái phụ đột nhiên không hiểu sao lại bùng lên một ngọn lửa.
“Cái gì?”
Hơi thở của Lâm Dương đột nhiên thắt lại, anh vội vàng dừng xe, mở cửa lao ra ngoài.
Lại thấy ngọn lửa lan tràn với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ chiếc xe.
Soạt soạt soạt …
Khói cuồn cuộn dày đặc phát phơ trên đường.
Người qua đường xung quanh đều lần lượt vây xem, những phương tiện qua lại cũng không khỏi ló đầu ra nhìn.
Đường quốc lộ có chút tê liệt.
Có người bám số 119, cũng có người gọi cảnh sát giao thông đến.
Một số người nhiệt tình cầm bình chữa cháy phun vào ngọn lửa đang bùng cháy.
Ngay sau đó, ngọn lửa đã được khống ché.
Nhưng toàn bộ chiếc xe đã bị thiêu rụi.
Lâm Dương cau mày.
Ngọn lửa này lan tran có phải là có hơi nhanh rồi không?
Hơn nữa đang yên đang lành, chiếc xe này làm sao có thể tự nhiên mà bốc cháy chứ?
Anh bước tới, nhìn chiếc xe đã cháy thành khung xương này, một lúc sau, anh dường như nhận ra được điều gì đó.
“Đây là … xăng?”
Rù rù…
Đột nhiên, điện thoại di động rung lên.
Lâm Dương lấy điện thoại di động ra xem, lại là một dãy số lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.