Chương 863
Dạ Cầm
02/11/2021
Lâm Dương cũng không thèm quan tâm.
Anh thực ra đã tò mò về hòn đảo Vong Ưu này từ lâu rồi.
Đây có lẽ là một bộ tộc tông phái cổ xưa nào đó, hơn nữa có thể chiếm được một hòn đảo cho riêng mình…e rằng hòn đảo này đã bị người của đảo Vong Ưu mua lại.
Đương nhiên, Lâm Dương đến đây cũng là có mục đích.
Thông thường mà nói, những người thuộc bộ tộc cổ đại này rất có thể là có Lạc Huyết Linh.
Nếu như có thể lấy được một vài giọt Lạc Huyết Linh trên đảo Vong Ưu, thu thập được 20 giọt, thì chuyến đi này càng có lãi lớn hơn.
“Hiện tại không có tin tức gì về Lạc Huyết Linh, thì cứ đi tới đảo Vong Ưu này xem thử đi.” Lâm Dương lẫm bẩm nói.
Con tàu đi thẳng về hướng Bắc, đã rời khỏi Giang Thành, đi qua Thượng Hải, cũng không biết là đến nơi nào, lúc này đã nhìn thấy một hòn đảo.
Hòn đảo này cũng không phải là lớn lắm, nhìn thoáng qua, có quy mô khoảng bằng một thị trấn nhỏ, bề mặt xanh tươi, nhưng cũng có thể nhìn thấy một số tòa nhà cao chót vót từ giữa khu rừng kia.
Điều khiến Lâm Dương vô cùng kinh ngạc là hầu hết những tòa nhà này đều mang phong cách cổ xưa, đình đài lầu các, mái cong đấu củng, mang hương vị độc đáo.
Lúc này, một người đàn ông đội nón đứng trên bến sông của hòn đảo giống như người lái thuyền.
Anh ta nhìn thấy con tàu đang đến gần liền lập tức giải tán các tàu gỗ xung quanh.
Con tàu cập bến.
“Bái kiến nhị trưởng lão.” Người chèo thuyền chắp tay hành lễ.
Hành vi cử chỉ đều không khác gì người xưa Quả nhiên, đó là môn phái cổ võ.
Lâm Dương thầm nghĩ.
“Đảo chủ ở đâu?” Huyết Nham hỏi.
“Hồi bẩm nhị trưởng lão, đảo chủ sáng nay đã rời khỏi đảo, không biệt đi đâu”, người chèo thuyên nói.
“Đảo chủ không ở đây, lại không thể gặp được chị dâu.
Xem ra tạm thời vẫn chưa thể chỉnh đốn nha đầu này một cách đàng hoàng.” Huyết Nhan quay đầu lại trừng mắt nhìn Huyết U U.
“Cháu … cháu không phạm lỗi. Chú Nham, tại sao chú luôn làm khó cháu vậy…” Huyết U U uất ức nói.
“Cháu còn nói mình không phạm lỗi sao? Hừ, tóm lại, y thuật của tên nhóc này sẽ chứng minh tất cả, nha đầu, cháu cũng đừng hận chú Nham của cháu, người bát mãn với cháu không chỉ có chú Nham của cháu mà còn có rất nhiều trưởng lão thậm chí là bố cháu! Tắt cả những gì mà cháu đã làm trong mấy năm qua thật sự rất quá đáng! “
Huyết Nham hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước về phía trước.
“Sắp xếp một chỗ ở cho cậu nhóc này!”
“Vâng, nhị trưởng lão!”
Người lái thuyền gật đầu, sau đó dẫn đường cho Lâm Dương.
Về phần Huyết U U, cô ta sớm đã nổi giận đùng đùng chạy đi rồi.
Lâm Dương theo người lái thuyền vào đảo.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Dương! Dám hỏi tên của tiền bối là gì vậy?” Lâm Dương liếc mắt nhìn người lái thuyền, thấy nhịp bước của anh ta đều đặn, bước đi như rồng như hổ, hơi thở đều đặn, liền biết đây là một người luyện võ, cho nên không khỏi hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu biết tên tôi thì có tác dụng gì chứ?” Người chèo thuyền mặt không biểu cảm nói.
“Thật sao?” Lâm Dương cười cười, không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Dám hỏi tiền bối, tại sao vừa rồi Nhị trưởng lão đó lại cực lực muốn nhốt cô U U trên đảo? Cô U U trước đây đã làm rất nhiều chuyện sai trái sao? “
Lời này vừa dứt, người lái thuyền hơi quay đầu lại liếc nhìn Lâm Dương, nhưng không thèm để ý tới anh nữa, coi như không có nghe tháy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Dương thấy vậy, nhún vai cũng không nói thêm nữa.
Sau khi đi về phía ngọn núi ở trung tâm của hòn đảo tầm mười phút, liền nhìn thấy một bậc thang kéo dài hướng xuống, một người đàn ông mặc trang phục màu đen đang đứng trước bậc thang nhìn Lâm Dương.
Người lái thuyền gật đầu với người đó rồi quay lại.
“Anh Lâm, mời đi theo tôi.” Người đàn ông mặc trang phục đen hơi cúi đầu nói.
Anh thực ra đã tò mò về hòn đảo Vong Ưu này từ lâu rồi.
Đây có lẽ là một bộ tộc tông phái cổ xưa nào đó, hơn nữa có thể chiếm được một hòn đảo cho riêng mình…e rằng hòn đảo này đã bị người của đảo Vong Ưu mua lại.
Đương nhiên, Lâm Dương đến đây cũng là có mục đích.
Thông thường mà nói, những người thuộc bộ tộc cổ đại này rất có thể là có Lạc Huyết Linh.
Nếu như có thể lấy được một vài giọt Lạc Huyết Linh trên đảo Vong Ưu, thu thập được 20 giọt, thì chuyến đi này càng có lãi lớn hơn.
“Hiện tại không có tin tức gì về Lạc Huyết Linh, thì cứ đi tới đảo Vong Ưu này xem thử đi.” Lâm Dương lẫm bẩm nói.
Con tàu đi thẳng về hướng Bắc, đã rời khỏi Giang Thành, đi qua Thượng Hải, cũng không biết là đến nơi nào, lúc này đã nhìn thấy một hòn đảo.
Hòn đảo này cũng không phải là lớn lắm, nhìn thoáng qua, có quy mô khoảng bằng một thị trấn nhỏ, bề mặt xanh tươi, nhưng cũng có thể nhìn thấy một số tòa nhà cao chót vót từ giữa khu rừng kia.
Điều khiến Lâm Dương vô cùng kinh ngạc là hầu hết những tòa nhà này đều mang phong cách cổ xưa, đình đài lầu các, mái cong đấu củng, mang hương vị độc đáo.
Lúc này, một người đàn ông đội nón đứng trên bến sông của hòn đảo giống như người lái thuyền.
Anh ta nhìn thấy con tàu đang đến gần liền lập tức giải tán các tàu gỗ xung quanh.
Con tàu cập bến.
“Bái kiến nhị trưởng lão.” Người chèo thuyền chắp tay hành lễ.
Hành vi cử chỉ đều không khác gì người xưa Quả nhiên, đó là môn phái cổ võ.
Lâm Dương thầm nghĩ.
“Đảo chủ ở đâu?” Huyết Nham hỏi.
“Hồi bẩm nhị trưởng lão, đảo chủ sáng nay đã rời khỏi đảo, không biệt đi đâu”, người chèo thuyên nói.
“Đảo chủ không ở đây, lại không thể gặp được chị dâu.
Xem ra tạm thời vẫn chưa thể chỉnh đốn nha đầu này một cách đàng hoàng.” Huyết Nhan quay đầu lại trừng mắt nhìn Huyết U U.
“Cháu … cháu không phạm lỗi. Chú Nham, tại sao chú luôn làm khó cháu vậy…” Huyết U U uất ức nói.
“Cháu còn nói mình không phạm lỗi sao? Hừ, tóm lại, y thuật của tên nhóc này sẽ chứng minh tất cả, nha đầu, cháu cũng đừng hận chú Nham của cháu, người bát mãn với cháu không chỉ có chú Nham của cháu mà còn có rất nhiều trưởng lão thậm chí là bố cháu! Tắt cả những gì mà cháu đã làm trong mấy năm qua thật sự rất quá đáng! “
Huyết Nham hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước về phía trước.
“Sắp xếp một chỗ ở cho cậu nhóc này!”
“Vâng, nhị trưởng lão!”
Người lái thuyền gật đầu, sau đó dẫn đường cho Lâm Dương.
Về phần Huyết U U, cô ta sớm đã nổi giận đùng đùng chạy đi rồi.
Lâm Dương theo người lái thuyền vào đảo.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Dương! Dám hỏi tên của tiền bối là gì vậy?” Lâm Dương liếc mắt nhìn người lái thuyền, thấy nhịp bước của anh ta đều đặn, bước đi như rồng như hổ, hơi thở đều đặn, liền biết đây là một người luyện võ, cho nên không khỏi hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu biết tên tôi thì có tác dụng gì chứ?” Người chèo thuyền mặt không biểu cảm nói.
“Thật sao?” Lâm Dương cười cười, không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Dám hỏi tiền bối, tại sao vừa rồi Nhị trưởng lão đó lại cực lực muốn nhốt cô U U trên đảo? Cô U U trước đây đã làm rất nhiều chuyện sai trái sao? “
Lời này vừa dứt, người lái thuyền hơi quay đầu lại liếc nhìn Lâm Dương, nhưng không thèm để ý tới anh nữa, coi như không có nghe tháy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Dương thấy vậy, nhún vai cũng không nói thêm nữa.
Sau khi đi về phía ngọn núi ở trung tâm của hòn đảo tầm mười phút, liền nhìn thấy một bậc thang kéo dài hướng xuống, một người đàn ông mặc trang phục màu đen đang đứng trước bậc thang nhìn Lâm Dương.
Người lái thuyền gật đầu với người đó rồi quay lại.
“Anh Lâm, mời đi theo tôi.” Người đàn ông mặc trang phục đen hơi cúi đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.